Chương 47: Miên Miên?

Hoàn toàn khác biệt so với ký ức thời thơ ấu của cậu, người anh trai dịu dàng, đẹp trai thường hay dỗ dành cậu, sau khi trưởng thành thì khí thế lại trở nên cường đại lạnh lùng, thậm chí còn có thể gọi là kiệm lời.

Mới đầu khi đối diện với sự tương phản quá lớn, khiến cho Cảnh Miên nhất thời không nhận ra Nhậm tiên sinh, nhưng sau khi chầm chậm tiếp xúc, Cảnh Miên đã dần dần quen thuộc với bầu không khí này.

Thậm chí cho dù bọn họ ở chung trong cùng một khoang xe, cũng không trò chuyện gì với nhau thì cũng sẽ không có gì khó xử.

Cảnh Miên nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng những suy nghĩ trong đầu cậu lại không hề dừng lại.

Cậu nghĩ, với tính cách như vậy của Nhậm tiên sinh, lại vì cậu mà chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng ở bờ biển như vậy.

Ngẫm lại cũng có chút kinh ngạc.

Có lẽ rất nhiều chuyện đã thay đổi, vật đổi sao dời, dĩ nhiên cảnh vẫn còn đây nhưng người thì đã mất, nhưng có một số chi tiết… Dường như lại không thay đổi.

Cảnh Miên cũng không có nói địa chỉ câu lạc bộ cho Nhậm tiên sinh, anh cũng không hỏi, Cảnh Miên nghĩ, có lẽ là lần trước khi Nhậm tiên sinh đến câu lạc bộ đón cậu, trong lúc mơ mơ màng màng cậu lại gửi địa chỉ tiệm thịt nướng cho anh.

Và câu lạc bộ của cậu nằm đối diện với quán thịt nướng.

Dưới tình huống uống say, cậu đã gọi cho người đàn ông ấy, lại lên đường ra bờ biển, say đến mơ mơ màng màng, còn nhờ người ta cho cậu uống thuốc giải rượu.

Cảnh Miên rũ mắt xuống.

Cậu thật sự quá mất mặt rồi.

Thanh niên nhịn không được suy nghĩ, liệu không biết Nhậm Từ Miên sẽ có lúc say không nhỉ?

Nhậm tiên sinh khi say xỉn..... sẽ như thế nào nhỉ?

Cảnh Miên suy nghĩ một hồi, cậu lại phát hiện mình hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả.

Ở trong ấn tượng của cậu, cho dù khi Nhậm tiên sinh say xỉn, cũng sẽ không có bất kỳ hành vi bất chuẩn mực nào, vẫn lạnh lùng như trước, cẩn thận tỉ mỉ, nói không chừng người khác cũng sẽ khó mà nhìn ra được.

Suy nghĩ đang mơ hồ, đột nhiên, di động của Cảnh Miên vang lên.

Cậu cầm lên nhìn, phát hiện trong nhóm lạc bộ của câu lại có thông báo tin nhắn mới.

Đội trưởng Tuyên Thành liên tục gửi đến vài tin nhắn thoại, nhưng có vẻ anh ta còn chưa kiểm tra.

Tuyên Thành luôn luôn không thích gõ chữ, anh ta đều dùng tin nhắn thoại để thông báo tin tức.

Cảnh Miên theo bản năng nghĩ rằng hẳn là liên quan đến địa điểm hội họp lát nữa, cậu không đeo tai nghe, vì vậy thoáng điều chỉnh giảm âm lượng xuống, bấm vào tin nhắn thoại đầu tiên.

Dù sao cái này ngắn nhất, hẳn là lời nói ngắn gọn súc tích.

Ai ngờ, mới vừa mở tin nhắn thoại ra, âm lượng mà cậu vốn tưởng rằng sẽ rất nhỏ, lại vang lên đặc biệt rõ ràng ở trong không gian xe yên tĩnh.

Ngay cả những âm thanh nhỏ nhất cũng sẽ bị ghi lại:

“Miên Miên à, hôm nay em có tới đây không?”

Cảnh Miên cả kinh.

Không ngờ tên mình lại xuất hiện.

Nhưng ai ngờ, sau khi giọng nói ngắn ngủi này kết thúc, wechat lại bắt đầu tự động phát tiếp tin nhắn thoại tiếp theo: "Nếu em không dậy nổi, tôi gọi điện thoại cho em. Lần trước không phải đã cài đặt nhạc chuông độc quyền của tôi rồi sao? Bảo đảm sẽ có hiệu quả.”

Những lời nói của anh ta sau khi kết thúc còn hàm chứa ý cười.

Tin nhắn thoại hơi dài, khi phát được một nửa Cảnh Miên liền cảm thấy hối hận.

Nhưng cậu chỉ có thể kiên trì nghe hết, nếu như nghe giữa chừng dừng lại, ngược lại như đang cố ý lảng tránh lại khiến người đàn ông nghi ngờ.

Kết quả là càng nghe đến cuối cùng, những ngón tay Cảnh Miên đang cầm điện thoại, ngay cả sống lưng của cậu cũng cứng đờ theo.

Bầu không khí trong nhóm chat đặc biệt vui vẻ, các thành viên trong nhóm gửi mấy cái icon thiết kế đặc biệt, đều gọi Miên Miên thức dậy.

Mà giọng nói cuối cùng của Tuyên Thành là:

“Miên Miên, khi nào em dậy thì trả lời tôi nhé.”

Bên trái một câu “Miên Miên”, bên phải một câu “Miên Miên”, tay Cảnh Miên cầm điện thoại bỗng nhiên có chút tê rần.

Nhậm Tinh Vãn rõ ràng là đã nghe được.

Bởi vì Cảnh Miên hơi liếc mắt, nhận ra vẻ mặt của người đàn ông ấy có chút biến hóa.

Cảnh Miên nhớ rõ, Nhậm tiên sinh cũng từng gọi cậu là “Miên Miên”.

Nếu như nghĩ lại, cái cách xưng hô này quả thật là rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.

Cảnh Miên nuốt nước miếng, quyết định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, với mưu đồ lừa dối cho qua.

Cậu cụp mắt, yên lặng gõ chữ: [Đã dậy ạ.]

[Đang trên đường đi...]

Tin nhắn thứ hai còn chưa gõ xong, Cảnh Miên bỗng nhiên nghe được giọng Nhậm tiên sinh, thấp giọng nói: "Nhạc chuông độc quyền là thứ gì?"

Cảnh Miên: "......”

Quả nhiên là vẫn bị nghe được.

Mặc dù nghe có vẻ thân mật, nhưng trên thực tế, mọi người trong câu lạc bộ dù người xa lạ hoặc quen thuộc, cơ bản đều gọi cậu như vậy.

Dù sao lúc trước khi cậu Livestream trực tiếp, fan cũng đều gọi như vậy, sau khi gia nhập câu lạc bộ, càng giống như là một loại thói quen nhập gia tùy tục.

Cảnh Miên nhẹ nhàng hít vào một hơi, giải thích với Nhậm tiên sinh: "Anh ấy là đội trưởng câu lạc bộ của em. Bởi vì em không dậy nổi, nên anh ta liền ghi âm một nhạc chuông cho em.

Cảnh Miên biểu đạt cảm giác giải quyết công việc: "Một khi nhạc chuông này vang lên, em sẽ biết là câu lạc bộ có nhắc nhở mới.

Nhậm Tinh Vãn trầm mặc, nói: "Làm sao để phân biệt được nhạc chuông của bạn đời?

Cảnh Miên nghẹn ngào.

Bởi vì cái từ "bạn đời",

Trong trường hợp này, ý của nó ....chỉ có thể là Nhậm tiên sinh.

Cảnh Miên mím môi, rơi vào trầm tư.

Anh cũng không thể ghi âm trực tiếp, đúng không?

Vì vậy, Cảnh Miên do dự qua đi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cài đặt “bạn đời” thành người liên lạc khẩn cấp đầu tiên, có thể thay thế bằng nhạc chuông không?”

Tầm mắt của Nhậm Tinh Vãn đình trệ một chút.

Ngay cả khi anh đang nói chuyện phiếm với Cảnh Miên, người đàn ông ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước, có loại cảm giác rất chuyên tâm mà cẩn thận tỉ mỉ.

Chỉ là một lát sau, Nhậm tiên sinh nói:

“Có thể.”

Mặc dù không tính là trời quang mây tạnh, nhưng thần sắc của người đàn ông ấy có vẻ như đã thoải mái hơn trước.

Cảnh Miên bỗng nhiên có cảm giác khó hiểu.

So với tưởng tượng của cậu thì Nhậm tiên sinh...... còn dễ dỗ hơn nhiều.

*