Chương 16: Có qua có lại

Lục Nghi hít sâu một hơi, chống cằm, mỉm cười tiếp nhận câu “Vợ à” này, sau đó đáp lại một cách tự nhiên hơn anh nhiều: “Cảm ơn ông xã”.

“…”

Anh mím môi, vẫn chưa thể thích ứng được với hai chữ “Ông xã”, anh không biết vì sao Lục Nghi có thể thốt ra một cách tự nhiên như vậy.

Nếu như kết hôn không phải là bọn họ, vậy thì cô cũng sẽ gọi người khác như vậy sao? Hay là chỉ với mình anh?

“Mẹ, hai người có cần không?”, rót xong nước, Lâm Tấn Thận hỏi hai bà mẹ.

Từ phu nhân cau mày, nói: “Không cần, đừng phiền con”.

Lâm Tấn Thận gật đầu.

Tần phu nhân khoanh tay, cúi đầu cười thầm, hai bà mẹ đều là người sống hơn nửa đời người rồi, cái gì là thật cái gì là giả làm sao có thể không nhìn ra, bọn họ diễn trò như vậy, chẳng qua là muốn cho các bà yên tâm.

Bây giờ quả thực rất yên tâm.

Hai đứa nhỏ nguyện ý phối hợp, vậy thì chứng tỏ trạng thái hôn nhân của bọn họ không có vấn đề.

Tần phu nhân lấy điện thoại ra, nói: “Mẹ gửi ảnh chụp lúc nãy vào nhóm, để mọi người xem thử”.

Mở album ảnh ra, chọn hơn mười tấm gửi đi, trong đó có một tấm là ảnh chụp chung của hai người, mặc dù không có tương tác gì, nhưng chỉ cần đứng đó thôi, cũng đã cảm thấy trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Nhìn đi nhìn lại mấy lần, Tần phu nhân chỉ còn lại sự hài lòng đối với Lục Nghi, chỉ là thỉnh thoảng cũng cảm thấy áy náy, giống như lừa con gái nhà người ta về nhà vậy.

“Chụp đẹp lắm”. Từ phu nhân mở từng tấm một ra lưu lại, trong lòng vô cùng an ủi.

Lục Nghi cười nói: “Tay nghề chụp ảnh của mẹ giống như nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp vậy, có phải mẹ đã từng học qua không ạ?”

“Không có, chỉ là tùy tiện chụp chơi thôi”. Tần phu nhân mím môi cười.

Họ hàng trong nhóm lần lượt xuất hiện, không ngoại lệ đều khen đẹp, dượng út còn dùng từ ngữ phóng đại, nói nhìn thoáng qua còn tưởng là poster minh tinh.

Lâm Dữ Mặc: [@Dượng út, lời này của dượng không đúng rồi, chị dâu còn đẹp hơn cả minh tinh ấy chứ.]

[Lúc mở ra trong nháy mắt, con còn tưởng nữ thần giáng thế, suýt chút nữa thì con đã khóc ròng rồi, rốt cuộc thì anh trai con đã trèo cao rồi!!!]

[Chị dâu có phải là lesbian không vậy, xem ra con còn có cơ hội không?]

[…]

Lâm Dữ Mặc vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã trở thành người khuấy động bầu không khí của cả nhóm.

Dượng út cũng là người có tính cách hoạt bát, ông ấy và Lâm Dữ Mặc đối đáp ăn ý như hát song ca vậy.

Lục Nghi trả lời Lâm Dữ Mặc: [Bây giờ quay về còn kịp cướp hôn không?]

Lâm Dữ Mặc: [Hiểu rồi, em đặt vé máy bay ngay đây!]

Lúc nhóm chat đang sôi nổi, Lâm Tấn Thận mới bắt đầu xem ảnh, có mấy tấm là anh chưa từng thấy qua, ngón tay khựng lại một chút, nhấn lưu lại, từ giao diện ảnh chụp thoát ra ngoài, liếc mắt nhìn tin nhắn.

Anh gửi một tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.

@Lâm Dữ Mặc: [Đã kết hôn.]

Thể hiện rõ ràng cô ấy không còn cơ hội nữa.

Lâm Dữ Mặc: [?]

[Lúc chụp giấy chứng nhận kết hôn cũng không thấy anh gửi, anh à, anh có biết cái này gọi là gì không?]

[Giả vờ thanh cao!!!]

Lục Nghi không biết Lâm Tấn Thận đã chụp lúc nào, lúc ấy bọn họ mỗi người cầm một cái, anh thì mặt không cảm xúc như thể chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Lâm Tấn Thận: [Anh đây giống như em chắc, có chút chuyện cũng phải thông báo cho cả thế giới biết?]

[Kết quả thi lần này của em, anh đã xem rồi.]

[Tiền sinh hoạt tháng này của em bị trừ một nửa.]

Lâm Dữ Mặc: [A a a!]

[Cái này của anh gọi là công báo tư thù!]

[Chị dâu ơi chị dâu ơi, chị dạy dỗ anh trai em đi, vừa rồi đó, trái tim muốn theo đuổi chị của em đã lặng lẽ tan vỡ rồi.]

[…]

Lục Nghi mím môi cười khẽ, mặc dù cô em chồng này vẫn chưa gặp mặt, nhưng cô nghĩ bọn họ chắc hẳn rất hợp nhau.

Phục vụ lần lượt mang món ăn lên.

Lục Nghi cảm thấy cổ họng không thoải mái, che miệng ho khan một tiếng.

Từ phu nhân buông đũa xuống, ánh mắt quan tâm nhìn sang, hỏi: “Có phải bị cảm rồi không?”

“Không có ạ”.

Cô uống một ngụm trà để nhuận họng.

Từ phu nhân có ý ám chỉ nói: “Cơ thể con từ trước đến nay vẫn luôn không tốt, từ nhỏ đến lớn đã thích ốm đau, cứ thay đổi mùa là bị cảm, lúc trước mẹ còn có thể trông chừng con, bây giờ con cũng đã lớn rồi, tự con phải chú ý một chút”.

“Là lỗi của con, gần đây con bận quá nên không để ý, sau này con sẽ chú ý hơn về phương diện này”. Lâm Tấn Thận tiếp lời.

Từ phu nhân nhíu mày giãn ra đôi chút: “Cũng không thể trách con được, Tiểu Nghi cũng đã lớn rồi”.

Lâm Tấn Thận: “Là con nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn”.

Lục Nghi không có cơ hội chen lời, nhưng trong lòng không khỏi phải bội phục, diễn xuất của Lâm Tấn Thận quả thực đã tiến bộ hơn rất nhiều, vừa rồi nói một tràng như vậy, còn tự nhiên hơn cả câu “Vợ à” của anh nữa.

Lâm Tấn Thận nói: “Thể lực cô ấy không tốt, sức chịu đựng kém, có thể là do nguyên nhân miễn dịch kém”.

Lục Nghi chống cằm, nhìn chằm chằm Lâm Tấn Thận, thể lực cô không tốt, sức chịu đựng kém?

Kết luận từ đâu ra vậy, trên giường sao? Đó là thể lực cô không tốt sao? Ai có thể so với anh chứ, năm giờ sáng trời còn chưa sáng đã tỉnh, một tiếng đồng hồ đã xong việc, từ trên giường bò dậy, còn có thể tràn đầy tinh thần đi chạy bộ buổi sáng?

“Đúng vậy, con bé còn thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, bệnh từ miệng mà vào, ăn uống không sạch sẽ, tích tụ trong cơ thể toàn là độc tố”.

“Đúng vậy, đồ ăn nhiều dầu mỡ sẽ làm tổn thương lá lách và dạ dày, lá lách và dạ dày không tốt có thể dẫn đến tinh thần uể oải, chất lượng giấc ngủ kém”.

“Đúng vậy, vẫn là Tấn Thận con phải chú ý hơn trong việc ăn uống, sau này để Tiểu Nghi noi theo mà kiểm soát”.

“Mẹ yên tâm”.

“…”

Chủ đề về dưỡng sinh, Lục Nghi và Tần phu nhân đều không chen lời vào được, hai người nhìn nhau, nụ cười đều có chút bất đắc dĩ.

Trải qua cuộc trò chuyện này, Từ phu nhân đã thay đổi cách nhìn về cuộc hôn nhân của Lâm Tấn Thận và Lục Nghi, ít nhất là từ trong miệng của con rể, nó cũng không phải là không quan tâm gì đến con gái bà.

Vừa mới kết hôn, chuyện tình cảm không thể nóng vội, có thể từ từ bồi dưỡng, thái độ nghiêm túc là được rồi.

“Ăn cơm đi, bận rộn cả buổi trời rồi, chắc là đói bụng rồi”. Tần phu nhân kịp thời lên tiếng ngăn cản.

Lục Nghi cúi đầu ăn cơm.

Trong tầm mắt bỗng nhiên lướt qua một bóng đen, trong bát nhiều thêm một miếng cá hấp, ở vị trí bụng cá. Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt u ám của Lâm Tấn Thận.

Yết hầu chuyển động, giọng nói cứng ngắc nói: “Ăn nhiều một chút”.

Lục Nghi sợ anh lại buột miệng nói ra một câu “Vợ à” nào đó.

Cũng may là không có, anh không nói ra miệng. Cô thả lỏng một chút, sau đó khách sáo gắp một miếng thức ăn từ đĩa trước mặt, bỏ vào bát của anh, hai người nhìn nhau một giây: “Anh cũng vậy”.

“…”

Màn diễn xuất sến súa này đã thành công khiến đối phương cảm thấy buồn nôn, hai người nhanh chóng dời mắt, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Lục Nghi cũng không thèm quan tâm Từ phu nhân có thể nhìn ra manh mối gì hay không, nếu như còn diễn tiếp nữa, bữa cơm này cô sẽ không nuốt trôi nổi mất.

Cũng may là trên bàn ăn, Tần phu nhân và Từ phu nhân đang trò chuyện, nói lần sau sẽ hẹn nhau đánh mạt chược.

Ăn cơm xong, Lâm Tấn Thận đề nghị đưa hai bà mẹ đi mua sắm, khoảng thời gian này bọn họ vì chuyện kết hôn mà tốn không ít tâm sức, mua gì thì cà thẻ của anh, là một chút tâm ý của bọn họ với tư cách là con cái.

Mua quà là chuyện phụ, Tần phu nhân và Từ phu nhân đều không thiếu thứ gì, cái hiếm có chính là có hai đứa con đi cùng, vì vậy liền đồng ý.

Từ phu nhân rất thích túi xách, bà chọn một chiếc Birkin màu xanh lam, Tần phu nhân thì chọn một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy loại băng.

Lâm Tấn Thận đi theo suốt cả quãng đường, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không nói ra lời nào có tính chất tham khảo, nhưng lại rất tích cực trong việc cà thẻ.

Gu thẩm mỹ của hai bà mẹ giống nhau, bọn họ đang trao đổi với nhân viên bán hàng.

Lâm Tấn Thận và Lục Nghi xách túi giúp hai người, ánh mắt chạm nhau, anh hỏi: “Em không chọn sao?”

“Em không có gì muốn mua”. Lục Nghi đáp, sau đó chợt nghĩ đến, anh đã mua cho cô sáu bức tranh rồi, có qua có lại, có phải cô cũng nên tặng anh một món quà gì đó hay không.

Lục Nghi suy nghĩ rồi quyết định chọn cho anh một chiếc cà vạt, không phải là thương hiệu Stefano Ricci mà anh hay đeo, mà là một thương hiệu nhỏ của Bắc Âu, nhưng nhà thiết kế có phong cách cá nhân, cô đã từng mua cho bố mấy chiếc, lần này cô chọn một chiếc màu xanh đen, kiểu dáng in họa tiết màu tối, rất phù hợp với phong cách cổ hủ của anh.

Lâm Tấn Thận đưa thẻ.

“Chờ đã, để em quẹt”. Lục Nghi vội vàng lấy thẻ từ trong túi ra, không phải là thẻ phụ mà anh đưa, mà là thẻ lương của cô.

Năm chữ số được cà xuống, nửa năm lương của cô đã không cánh mà bay.

Lâm Tấn Thận cúi đầu nhìn cô, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

Bất kể cô cà thẻ nào, đều là tài sản chung của vợ chồng bọn họ, đối với anh mà nói thì không có gì khác biệt.

“Lễ nhẹ nhưng tình cảm nặng, mặc dù không có gì quý giá, nhưng đều là do em tự tay kiếm được từng đồng từng cắc một”. Đối diện với ánh mắt của Lâm Tấn Thận, cô giải thích, hy vọng thông qua đó, có thể tăng thêm một chút trọng lượng cho món quà.

Nhân viên đưa chiếc cà vạt đã được gói ghém cẩn thận, Lục Nghi nhận lấy, đưa về phía Lâm Tấn Thận.

“?”

“Tặng anh?”. Lâm Tấn Thận do dự.

Lục Nghi gật đầu: “Đương nhiên rồi, cảm ơn anh vì những bức tranh, em rất thích”.

Lâm Tấn Thận càng nhíu mày chặt hơn: “Anh không đeo cà vạt của thương hiệu khác”.

“Vậy thì từ nay trở đi, anh phải đeo rồi”.

Lục Nghi nhét túi giấy vào tay anh, cô nói câu này có ý châm chọc, nếu không phải ngại phép lịch sự, cô thật sự muốn tặng kèm thêm một cái liếc xéo, cô tặng anh, anh có thể không đeo, nhưng nói một tiếng cảm ơn thì khó khăn lắm sao?

“Em đi xem hai mẹ, xem thử họ chọn được gì rồi”. Lục Nghi bước nhanh đi.

Bàn tay cầm túi giấy của Lâm Tấn Thận khựng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt kỳ quái, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khóe môi mím chặt hơi nhếch lên, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Trên mặt Từ phu nhân hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn vượt qua người cô, liếc nhìn bóng lưng cao lớn, nói: “Cũng được, làm chồng cũng không phải là không có chút ưu điểm nào”.

Lục Nghi nghe vậy liền trêu chọc: “Mẹ đổi phe nhanh vậy sao? Một chiếc túi xách đã mua chuộc được mẹ rồi?”

“Mẹ con là loại người như vậy sao?”

Từ phu nhân vuốt phẳng tà váy, nói: “Con nít ranh các con thì hiểu cái gì, cần hay không là một chuyện, có tặng hay không lại là một chuyện khác, có tâm ý hay không liếc mắt một cái là nhìn ra ngay”.

“Vâng vâng vâng, mẹ hiểu rõ nhất”.

Lục Nghi thầm nghĩ bây giờ cô cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng chỉ có bố mẹ mới nói cô là con nít, cô ôm lấy cánh tay của Từ phu nhân, thật tốt, muốn làm con gái của mẹ cả đời.

“Đi đứng cho đàng hoàng, đây là do mẹ dạy con sao?” Chỉ là nói miệng thôi, chứ không có ý đẩy cô ra.

Từ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, con gái kết hôn thuận lợi, là mong ước lớn nhất của bà.

Mua đồ xong, bốn người chuẩn bị rời đi.

Từ phu nhân và Tần phu nhân đến cùng nhau, dùng xe của nhà họ Lâm, vốn dĩ là muốn kết thúc rồi gọi tài xế của nhà họ Lâm đến đón, Lâm Tấn Thận nói không cần phiền phức như vậy, dùng xe của mình đưa Từ phu nhân về.

“Con có thể đưa mẹ về”. Lục Nghi lái xe đến.

“Chiếc Mini đó của em á?”. Lâm Tấn Thận nói: “Anh đi cùng em, mẹ dùng xe của anh đi”.

Từ phu nhân càng muốn để cho con gái con rể ở chung với nhau nhiều hơn, bà xua tay, quyết định dùng xe của Lâm Tấn Thận, đồng thời dặn dò bọn họ lái xe cẩn thận.

Tần phu nhân khoác tay Lục Nghi: “Hai đứa phải sống thật tốt đấy, có chuyện gì thì nhường nhịn lẫn nhau, vợ chồng son cãi nhau là chuyện bình thường, Tấn Thận mà có vấn đề gì thì nói với mẹ, để mẹ mắng nó cho”.

“Cảm ơn mẹ”.

Xe cộ đã sắp xếp xong.

Lục Nghi và Lâm Tấn Thận tiễn hai bà mẹ đi trước.

Chiếc Mini màu xanh nước biển của cô đỗ ngay bên cạnh, Lâm Tấn Thận tỏ vẻ nghi ngờ việc bản thân sắp sửa chen chúc trong chiếc xe này.

Lục Nghi nhìn ra sự do dự và vẻ ghét bỏ nhàn nhạt của anh, cô nói: “Hay là để em lái đi, yên tâm, mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng cũng không đến mức lái xe đến nửa đường là hỏng đâu”.

“Làm phiền em rồi”. Lâm Tấn Thận gật đầu.

Anh lên xe, việc đầu tiên là điều chỉnh ghế ngồi, điều chỉnh đến vị trí cuối cùng, đôi chân dài miễn cưỡng có thể đặt vừa, anh đặt túi giấy đựng cà vạt xuống, nghiêng người thắt dây an toàn.

Chiếc xe này toát lên vẻ không phù hợp với anh.

Lục Nghi cũng phát hiện ra, cô không trang trí nội thất xe, hoàn toàn là nguyên bản, nhưng Lâm Tấn Thận lại tay chân dài, âu phục thẳng thớm, bị ép phải gò bó trong không gian nhỏ hẹp, cảnh tượng có chút buồn cười.

Cô nghiêng đầu, nhìn xe cộ phía sau, sau đó nhếch môi cười thầm.

Quay đầu nhìn về phía trước, vẫn là dáng vẻ mím môi bình tĩnh, chuyện cà vạt trong lòng cô vẫn chưa bỏ qua

Xe nhập vào dòng xe cộ, chạy vào đường chính.

Có Lâm Tấn Thận ở đây, Lục Nghi cũng không dám lơ là khi lái xe, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên vô lăng, nghiêm túc như đang thi bằng lái xe vậy.

Vài phút sau, trong xe vẫn yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trong sự im lặng khó chịu này, Lâm Tấn Thận là người chủ động phá vỡ sự im lặng, anh nói: “Trong nhà còn có xe, lớn hơn, cũng có mấy chiếc chưa lái bao giờ, em thích chiếc nào cũng có thể lái”.

Anh không có thói quen sưu tầm xe, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Lục Nghi mỗi tháng đổi xe mà không cần lái trùng.

Lục Nghi biết, Lâm Tấn Thận ghét bỏ chiếc Mini của cô đã không phải là ngày một ngày hai rồi, kích thước và giá cả đối với anh mà nói, giống như đồ chơi vậy.

Cũng bình thường thôi, có thể từ khi sinh ra, anh đã chưa từng ngồi xe rẻ tiền như vậy.

“Không cần đâu, em lái chiếc xe này rất quen tay rồi”. Lục Nghi thản nhiên từ chối.

Cô chọn chiếc Mini cũng là vì nhu cầu công việc, nếu không với một người làm giám tuyển triển lãm nhỏ bé như cô mà lái một chiếc xe hơn trăm triệu, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tò mò về gia thế của cô, gây ra những rắc rối không cần thiết.

Lâm Tấn Thận cũng không ép buộc, gật đầu nói tùy cô.

Sau đó, hai người im lặng suốt quãng đường.

Không giống như trên giường, đèn tắt, có chuyện để làm, có nói hay không cũng không sao.

Lục Nghi mím chặt môi, chỉ mong sao đoạn đường này có thể nhanh chóng kết thúc.

Điện thoại của Lâm Tấn Thận vang lên, là do công việc, sau khi nghe xong, anh chỉ trầm giọng nói biết rồi, bây giờ tôi qua, cúp điện thoại, anh nhìn về phía Lục Nghi, nói: “Có thể phiền em đưa anh đến công ty một chuyến được không?”

“Bây giờ ạ?”

Bây giờ đã hơn chín giờ rồi.

“Ừm, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tan ca lúc nào cũng chưa biết, anh sẽ không về nhà, em nhớ khóa cửa cẩn thận”.

Khoảng thời gian này Lâm Tấn Thận rất bận rộn, không phải là đi công tác, thì chính là tan ca quá muộn, trực tiếp ở lại khách sạn.

Chờ mấy giây, Lục Nghi không lên tiếng, anh dời mắt đi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Nghi lại đang lái xe, phản ứng có phần chậm chạp, vì vậy không nói gì, chỉ theo bản năng đổi điểm đến của định vị.

Đổi xong, cần hai mươi phút nữa.

Tối nay Lâm Tấn Thận không về nhà.

Có nghĩa là một người một mèo lại tiếp tục chiếm giữ căn nhà năm trăm mét vuông.

Khóe môi Lục Nghi không kìm nén được mà nhếch lên, nhưng lại phải cố gắng dằn xuống, để cho bản thân kiềm chế một chút.

Lần này chuyện ngoài ý muốn chắc hẳn rất khẩn cấp, từ sau cuộc điện thoại kia, Lâm Tấn Thận không hề ngừng nghỉ, gọi điện thoại, gửi tin nhắn, thành lập nhóm nhỏ để xử lý khủng hoảng…

Lục Nghi không nghe cũng không hỏi, coi mình như tài xế, chuyên tâm làm tốt công việc của mình.

Chưa đến hai mươi phút, xe dừng ở dưới tòa nhà tập đoàn Hoa Vực.

Lâm Tấn Thận vẫn đang nói chuyện điện thoại, sắc mặt trầm tĩnh, tay còn lại thuận tay cầm túi giấy rồi đẩy cửa xuống xe, đóng cửa xe lại mới nhớ ra người lái xe không phải là tài xế, mà là Lục Nghi, là người vợ trên danh nghĩa và cả ý nghĩa.

Còn Lục Nghi bởi vì Lâm Tấn Thận tối nay không về nhà, tâm trạng rất tốt, cũng không so đo việc anh thật sự coi cô như tài xế.

Bản đồ dẫn đường trước đó kết thúc, cô trực tiếp tìm kiếm trong lịch sử, nhấn vào mục biệt thự Trừng Tây Viên.

Cửa xe ghế lái bị gõ, Lục Nghi quay đầu lại, thứ đập vào mắt chính là chiếc áo sơ mi được nhét gọn gàng trong quần tây, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được sự áp bức đó, cô hạ cửa sổ xe xuống.

Cô cảnh giác hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Hy vọng là không phải kế hoạch có biến, anh lại muốn quay về.

Nói xong mím môi, vẫn là dáng vẻ không quan tâm.

Lâm Tấn Thận cả người chìm trong màn đêm, khuôn mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối, giống như bức tranh khắc đen trắng, một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng nói: “Lục Nghi, em có ý kiến gì với anh”.

Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, anh có phán đoán của riêng mình.

Suốt dọc đường đi, bọn họ không nói với nhau được hai câu, đặc biệt là lúc anh nhận được điện thoại cần phải về công ty xử lý công việc, cô càng không có lời nào để nói.

Nếu như không phải là đang quan sát xe cộ phía sau, thì ánh mắt của cô cũng không thèm liếc sang anh lấy một cái.

Cho nên anh đã suy luận ra một cách hợp lý, cô ấy giận rồi, là đang giận anh.

Lục Nghi ngẩn người, cô cảm thấy mình không biểu hiện ra, vậy mà anh đã nhìn ra rồi sao?

Còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Lâm Tấn Thận đã tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này đúng là anh có hơi bận, có lẽ đã lơ là em rồi, thật xin lỗi, sau này anh sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình”.

Giọng nói dịu dàng hơn, giống như, anh đang dỗ dành cô vậy?

“…”

Cho nên anh cho rằng, cô có ý kiến với anh, là vì anh quá bận rộn công việc mà không quan tâm đến cô?

Bàn tay đặt trên đùi siết chặt thành quyền, một lúc sau, trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười hiểu chuyện: “…Không có, sao anh lại nghĩ như vậy?”

Cầu xin anh ngàn vạn lần đừng có rảnh rỗi a a a!