Chương 39: Em có muốn thử không?

Nói đến độ dày của da mặt, Lục Nghi biết bản thân không thể nào so được với Lâm Tấn Thận.

Hơn nữa, anh căn bản không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.

Cô khịt mũi hai tiếng, không thèm so đo với anh, sau khi mở cửa phòng ra liền giục giã: "Anh nhanh lên."

Cửa phòng vừa mở, Bánh Su Kem đã chuồn ra ngoài trước, nơi này từng là lãnh địa của nó, sau khi chào hỏi Lâm Tấn Thận xong, nó liền dẫn anh đi tham quan như một nàng công chúa nhỏ tuần tra lãnh thổ của mình.

Tuy không rộng bằng phòng ngủ ở Trừng Tây Viên, nhưng đây cũng là phòng suite, có phòng tắm riêng và phòng thay đồ mở.

Căn phòng của Lục Nghi rất đơn giản, gam màu chủ đạo là màu sáng sạch sẽ, trên giường không chất đống thú bông, mang lại cảm giác sảng khoái, chiếc chăn mềm mại như mây có viền ren, cạnh giường là tấm thảm lông dài màu trắng, trong góc phòng là một con gấu trúc cao bằng nửa người, cùng với một đống đồ chơi và trụ cào móng cho mèo của Bánh Su Kem.

Mùi hương trong phòng rất quen thuộc, là mùi hương ngọt ngào đặc trưng của Lục Nghi.

Vừa ngửi đã thấy muốn ngủ.

"Để đó đi." Lục Nghi chỉ vào một khoảng trống bên cạnh góc tường.

Chiếc áo khoác của Lâm Tấn Thận được treo trên giá treo quần áo của cô, tạo thêm một mảng màu đen cho căn phòng.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Lục Nghi sờ lên mặt mình, nhiệt độ đã giảm bớt, chắc là không còn đỏ nữa.

Trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa cho một người, mẹ Từ và Lục Khang Thành ngồi ở một bên bàn ăn, thấy bọn họ xuống liền vẫy tay, bảo Lâm Tấn Thận qua dùng cơm.

"Cảm ơn bố mẹ."

"Người một nhà cả, không cần khách sáo."

Bố mẹ đều ở đây, Lục Nghi cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh anh.

Mẹ Từ nhìn Lâm Tấn Thận, nói: "Đáng lẽ phải báo trước một tiếng, tối nay mẹ sẽ chờ con cùng ăn cơm."

"Là do giờ tan làm của con không cố định," Lâm Tấn Thận cầm thìa lên, "Bây giờ thế này là tốt lắm rồi."

"Công ty vẫn bận rộn sao? Vụ thu mua lần trước không phải đã kết thúc rồi sao?" Lục Khang Thành tiếp lời, hỏi han chuyện công ty của anh, dự án hợp tác gần đây của hai nhà cũng được triển khai rất tốt, năng lực của Lâm Tấn Thận ai cũng nhìn thấy, tính cách khiêm tốn, trầm ổn, ông ngày càng hài lòng với cậu con rể này.

Hai người một hỏi một đáp, nụ cười trên mặt Lục Khang Thành càng lúc càng rạng rỡ.

Mẹ Từ ngắt lời: "Tấn Thận ăn cơm đi, đều là người nhà cả, đừng nói chuyện công việc nữa."

"Vâng."

Lâm Tấn Thận uống hết nửa bát canh ngọt, lại ăn thêm một chút cơm.

Mẹ Từ không hỏi được gì từ phía Lục Nghi, bèn chuyển sang dò hỏi Lâm Tấn Thận, hỏi bọn họ dọn ra ngoài ở có quen không, dì giúp việc nấu ăn thế nào, có hợp khẩu vị hay không.

Lâm Tấn Thận trả lời không thiếu sót, không hề nói hai người thường ngày không ăn cơm cùng nhau, cũng không nói bọn họ ăn cơm chung.

Anh nói đều là thật, chỉ là lựa chọn những điều muốn nói ra mà thôi.

"Con đã bàn bạc với Tiểu Nghi rồi, sau này mỗi tháng sẽ về nhà ở mấy ngày, không biết bố mẹ có đồng ý không." Uống canh xong, Lâm Tấn Thận đặt thìa xuống hỏi.

Mẹ Từ và Lục Khang Thành đồng thời sững sờ.

Lục Nghi cũng ngẩn người, câu này cô cũng là lần đầu tiên nghe thấy, bọn họ đã bàn bạc khi nào vậy?

Lâm Tấn Thận nghiêng đầu, chạm mắt với ánh mắt kinh ngạc của Lục Nghi.

Đáy mắt anh sâu thẳm, bao dung vạn vật.

"Các con nguyện ý về nhà ở thì tốt quá, muốn ở bao lâu thì ở, chúng ta chỉ sợ các con cảm thấy bất tiện, không muốn về thôi." Mẹ Từ sau khi ngẩn người thì vui mừng khôn xiết nói.

Bà chỉ có một cô con gái là Lục Nghi, từ khi con gái dọn ra ngoài, trong lòng bà luôn cảm thấy trống rỗng, tối nào cũng phải đến phòng con gái một chuyến, chiếc giường phẳng phiu, yên tĩnh, giống như đã mất đi sức sống.

Lục Khang Thành gật đầu, nói: "Mẹ con nói đúng, chúng ta đều rất vui, bất kể khi nào các con muốn về, chúng ta đều hoan nghênh."

Lục Nghi cũng có chút cảm động, cúi đầu mỉm cười.

Thì ra, lòng người luôn thay đổi trong chớp mắt.

Uống canh xong, Lục Khang Thành và Lâm Tấn Thận lại không nhịn được mà nói chuyện công việc, mẹ Từ và Lục Nghi nhường không gian cho hai người, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của hai mẹ con.

Đêm đã khuya.

Lâm Tấn Thận lên lầu tắm rửa trước.

Lục Khang Thành đi tới, ngồi xuống một bên ghế sofa, nhìn hai mẹ con đang tựa vào nhau, mỉm cười rồi nhìn về phía màn hình TV.

Lục Nghi nằm gọn trong lòng mẹ Từ, nhìn thấy vài sợi tóc bạc ẩn hiện bên tai bố, trong ký ức của cô, từ khi bố còn ngoài ba mươi tuổi, cô đã từng trèo lên ghế văn phòng của ông, nhổ tóc bạc cho ông rồi.

Lúc trước còn phải tìm kỹ mới thấy tóc bạc, bây giờ không cần tìm cũng đã nhìn thấy rồi.

Lục Nghi gọi một tiếng "Bố."

Lục Khang Thành nhìn sang.

"Công ty bận rộn lắm sao?" Lục Nghi hỏi.

Trong ấn tượng của cô, bố cô là con trai trưởng nên chưa bao giờ ngừng nghỉ phấn đấu.

Lục Khang Thành: "Cũng bình thường, quen rồi."

Lục Nghi cười nói: "Hay là con quay về giúp bố nhé?"

"Con đã suy nghĩ kỹ rồi sao?" Lục Khang Thành xưa nay không ép buộc con gái làm những việc mà con bé không thích.

"Ừm."

Cô đã quyết định rồi, không phải là nhất thời xúc động.

Đã đến giờ đi ngủ.

Lâm Tấn Thận đã tắm xong, anh đang dựa vào đầu giường cô, trong tay cầm một cuốn sách tùy ý lấy từ giá sách của cô, bờ vai rộng lớn, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, đắp chiếc chăn viền ren của cô, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.

Phiên bản khác của "Kim ốc tàng kiều".

Lục Nghi không nói ra, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi "biếи ŧɦái".

Cô thu hồi tầm mắt, đi vào phòng tắm, kỳ kinh nguyệt đã kết thúc, chịu ảnh hưởng của hormone, tâm trạng cô dạo này rất tốt, thế giới tràn ngập tình yêu và hòa bình.

Ra khỏi phòng tắm, Lục Nghi vén chăn lên giường.

Lâm Tấn Thận cũng đồng thời gập sách lại.

Lúc nằm xuống, hai vợ chồng nhìn nhau một cái, Lục Nghi nắm chặt chăn, như có tật giật mình nhắc nhở: "Cái đó, nhà chúng ta cách âm không tốt lắm."

Ngủ chung giường chung gối nhiều lần như vậy, Lục Nghi và Lâm Tấn Thận đã sớm có ăn ý ngầm. Không cách âm có nghĩa là làm chuyện gì cũng không tiện.

Lục Nghi khẽ nhếch môi, không nói gì, kéo chăn lên nói: "Ngủ thôi."

Lâm Tấn Thận nằm xuống, cô vừa tắt đèn, eo đã bị một bàn tay ôm lấy, dễ dàng lôi cô vào lòng. Hai người ôm chặt lấy nhau, không chừa một khe hở.

Nhà họ Lục chuyển đến đây từ hồi Lục Nghi học cấp hai.

Điều đó cũng có nghĩa là, cả tuổi thanh xuân của cô đều trải qua trong căn phòng này.

Trong phòng cô bày biện ảnh chụp của cô ở các lứa tuổi, so với hiện tại cũng không khác biệt lắm, đều là lớn lên theo tỷ lệ thuận, khuôn mặt phúng phính trẻ con, mang theo nét ngây thơ và non nớt.

Ngoài những thứ đó ra, Lâm Tấn Thận đều không động vào.

Lúc này không có ý định ngủ, không biết như thế nào lại nói đến chuyện trường học cấp hai và cấp ba, trùng hợp là hai người học khác trường, sau này đi du học, một người đi Mỹ, một người đi Anh, càng không có cơ hội gặp mặt. Sau khi về nước, Lục Nghi không giao du nhiều, người quen biết rất ít, người quen biết cô lại càng ít hơn.

Hai người thật sự là gặp mặt lần đầu tiên sau khi hai bên gia đình quyết định kết thông gia.

Nếu như có chút sai lệch, cho dù quen biết từ trước, kết cục có lẽ cũng sẽ không có gì khác biệt.

Lục Nghi ngáp một cái, buồn ngủ, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Chưa từng có ai nói, lúc ôm một người, trái tim sẽ trở nên mềm mại.

Lâm Tấn Thận ôm cô rất lâu sau đó mới ngủ, anh không phải là người thích nói "nếu như", đã xảy ra chính là đã xảy ra, từ "nếu như" không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thế nhưng tối nay anh lại nghĩ.

Nếu như có thể, anh hi vọng có thể sớm hơn một chút.

Lục Nghi còn chưa đến công ty, đã thấy tin nhắn trong nhóm chat công việc.

Vu Thiến @ cô, nói hôm qua Tống Tri Hành thay đổi tính tình, trực tiếp thông qua phương án lần trước, hơn nữa thái độ rất tốt, còn xin lỗi bọn họ, nói trước đó là vấn đề của anh ta, lần này anh ta đã xem kỹ phương án, cảm thấy bọn họ làm rất tốt.

Thật buồn cười, phương án đã sửa đổi mấy chục lần, trước đây anh ta có xem kỹ phương án bao giờ đâu.

Lục Nghi: 【Chúc mừng, mọi người cũng không cần phải chịu đựng nữa.】

Vu Thiến: 【Tớ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, anh ta giống như bị nhập hồn vậy, mấy ngày nay rất lịch sự, cứ luôn miệng gọi "lão sư", nổi hết da gà. 】

Các đồng nghiệp khác hùa theo, cảm thấy giống như vậy.

Người trước đó vênh váo hống hách, đột nhiên ân cần dễ nói chuyện, chắc chắn có vấn đề, không biết đang âm mưu chiêu trò gì.

Đến công ty, chị Vi từ văn phòng đi ra, vỗ tay, bảo mọi người tạm dừng công việc, cô ấy có lời muốn nói.

"Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, lát nữa uống trà chiều, muốn uống gì thì bảo Tiểu Lôi gọi, công ty chiêu đãi."

"Dạ! chị Vi tốt nhất!"

"Cảm ơn chị Vi."

"..."

Chị Vi cười cười: "Nên làm mà, mọi người lần này tăng ca không ít, công ty đều nhìn thấy. Đặc biệt là một số nhân viên, bỏ ra rất nhiều."

"Lục Nghi, em tiếp tục quay lại phụ trách dự án lần này đi."

"Bên phía bên A đã xin lỗi em, nói lần trước là hiểu lầm, là vấn đề của bọn họ, không liên quan đến em."

Khóe môi Lục Nghi nở nụ cười nhàn nhạt, không có nhiều biến hóa cảm xúc.

"Ồ!"

Đồng nghiệp bên cạnh cười trước, vỗ tay, nói hoan nghênh Lục Nghi trở lại.

"Cảm ơn chị Vi."

"Không cần khách sáo, là em làm tốt."

Chị Vi gật đầu: "Nói như vậy thôi, mọi người làm việc đi."

Vu Thiến trượt ghế dựa lại gần, thần thần bí bí hỏi: "Tớ đã nói là không bình thường mà, Tiểu Nghi, cậu nói thật đi, có phải do cậu làm không?"

Từ lần trước cô ấy đã hoài nghi, nhưng Lục Nghi rất kín miệng, rất ít khi để lộ chuyện liên quan đến mình.

"Không phải." Quả thật không phải cô, cô trả lời rất chắc chắn.

"Thật sao? Loại người như Tống Tri Hành rõ ràng không phải là người dễ dàng bị cảm hóa, chỉ có nếm trải đau khổ mới chịu cúi đầu nhận sai." Vu Thiến khẳng định nói.

Đây là kinh nghiệm đi làm nhiều năm.

Loại người tự cho mình là cao hơn người khác một bậc đó, căn bản sẽ không cảm thấy mình có lỗi, ngược lại sẽ đắc ý vênh váo, cảm giác nắm giữ sinh mạng của người khác khiến bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn.

Nói trắng ra là kẻ yếu ức hϊếp kẻ yếu hơn để có cảm giác làm kẻ mạnh.

Lục Nghi khẳng định nói: "Thật sự không phải."

Cô không biết Tống Tri Hành đã gặp phải chuyện gì, nhưng nghĩ cũng biết là do ai đó làm.

Vu Thiến không hỏi tiếp câu hỏi trong lòng, nhưng đoán chắc chắn không phải trùng hợp như vậy, bất quá cô ấy cũng được lợi từ trong đó, không cần phải chịu đựng công việc giày vò, cuối cùng cũng có thể sống lâu thêm một thời gian.

Lục Nghi được chị Vi mời lại vào nhóm chat, Tống Tri Hành thông qua nhóm chat gửi lời mời kết bạn với cô, cô suy nghĩ một chút, ấn đồng ý.

Chưa đến mấy giây, tin nhắn đã nhảy ra.

Tống Tri Hành: 【Tôi không ngờ là cô Lục lại đồng ý lời mời kết bạn của tôi. Cô Lục, chuyện tối hôm đó tôi thật sự rất xin lỗi, tôi đã nhận thức được sai lầm của mình, là tôi không nên ăn nói lung tung. 】

【Tôi thật sự không cố ý, Lý Thừa Minh tên khốn kiếp đó cô còn nhớ chứ, nó đã nói với tôi về cô, tôi nhất thời hồ đồ nên mới tin lời nó. 】

【Bây giờ tôi có nói gì cũng không thể bù đắp được lỗi lầm của tôi, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. 】

【... 】

Lục Nghi: 【Chỉ vậy thôi sao?】

Tống Tri Hành: 【Không không không, nếu cô Lục rảnh rỗi, tôi hi vọng có thể mời cô và chồng cô ăn một bữa cơm để tạ lỗi, địa điểm tùy hai người chọn. 】

Lục Nghi: 【Chồng tôi?】

Tống Tri Hành: 【Đúng vậy, thật sự xin lỗi, hôm đó tôi đã nói những lời không nên nói, không biết có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người hay không. 】

"..."

Im lặng một lúc, Lục Nghi đặt điện thoại xuống, lấy phong bì trong túi xách ra, gõ cửa văn phòng chị Vi.

Chị Vi bảo cô vào, nhìn thấy cô, hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì về công việc sao?"

"Không có ạ." Lục Nghi đưa đơn xin nghỉ việc của mình lên, nói: "Em đến để xin nghỉ việc, chị Vi, cảm ơn chị đã quan tâm em trong thời gian qua, em đã học được rất nhiều điều, cảm ơn chị."

"... Xin nghỉ việc?" Chị Vi không hiểu: "Có phải vì chuyện mấy ngày trước chị bảo em rời khỏi nhóm dự án không?"

"Không phải, là do em cân nhắc về sự phát triển cá nhân của bản thân." Lục Nghi nói, cũng không nói thêm gì nữa.

Chị Vi mở nắp chai nước uống một ngụm, nếu nói từ góc độ của cấp trên, Lục Nghi là nhân viên cấp dưới mà cô ấy hài lòng nhất, nếu không cũng sẽ không ngay lập tức bảo vệ cô sau khi xảy ra chuyện. Năng lực của Lục Nghi rất mạnh, tố chất chuyên môn cao, giao việc cho cô ấy có thể hoàn toàn yên tâm, cô ấy nhất định sẽ làm tốt, sự nỗ lực của cô ấy không phải vì tham vọng, mà là xuất phát từ sở thích.

Cô ấy biết gia cảnh Lục Nghi không tệ, không thiếu tiền, tiền lương công việc này, còn chưa đủ mua một đôi giày của cô ấy.

Cái khó của chị Vi là, nếu Lục Nghi kiên quyết muốn nghỉ việc, cô ấy phải dùng lý do gì để thuyết phục cô ấy ở lại.

"Tiểu Nghi, có thể là do khoảng thời gian này xảy ra một số chuyện không vui, nhưng em hãy nghĩ lại lý do ban đầu khi đến Dịch Tinh, em vẫn có thể giống như trước đây, làm những gì em muốn." Chị Vi chắp hai tay lại, đặt trên bàn, là tư thế đàm phán: "Nếu không thì dự án này em dừng phụ trách trước đi, em nghỉ ngơi một thời gian đã?"

Chính vì nghĩ đến lý do ban đầu, tình huống hiện tại càng khiến cô bất đắc dĩ.

Cô không muốn lãng phí tâm sức và thời gian cho những chuyện và những người không cần thiết.

"Chị Vi, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em rất cảm ơn chị đã bảo vệ em trong chuyện lần này, em không có bất kỳ oán trách gì với chị và công ty." Lục Nghi nhìn cô ấy, ánh mắt dịu dàng không có chút sát thương nào, nhưng quen biết cô ấy đủ lâu, sẽ biết cô ấy không phải là cô gái mềm yếu.

Chị Vi day day mi tâm: "Chị biết, chị rất coi trọng em, sau này vị trí của chị có lẽ chính là của em."

Lục Nghi cười nói: "Chị Vi, chị biết mà, em chưa từng nghĩ xa như vậy."

"Được rồi, đơn xin nghỉ việc của em chị nhận trước, nếu em thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với chị để quay lại."

"Cảm ơn chị."

Lục Nghi đi ra khỏi văn phòng chị Vi, trở về chỗ ngồi của mình, điện thoại vẫn có tin nhắn nhảy ra.

Tống Tri Hành đã gửi mấy chục tin nhắn.

Lục Nghi chỉ xem tin nhắn cuối cùng.

Tống Tri Hành: 【Hi vọng cô Lục có thể chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi. 】

Lục Nghi trả lời bốn chữ: 【Tôi không chấp nhận. 】

Sau đó kéo vào danh sách đen, xóa bỏ.

Sẽ có một ngày, Tống Tri Hành gặp phải một cô Lục khác, cô tin rằng, anh ta vẫn sẽ làm ra hành động giống như hôm đó.

Hai ngày sau, Lục Nghi chính thức nghỉ việc ở Dịch Tinh.

Cô không có nhiều công việc cần bàn giao, cho nên, sau khi nộp đơn xin nghỉ việc liền rời đi rất suôn sẻ.

Lục Nghi không trực tiếp đến công ty của nhà mình để báo cáo, hôn lễ sắp đến, luôn có một số việc vặt vãnh cần phải tự mình làm, cô dự định sau khi kết hôn sẽ quay lại công ty nhậm chức.

Lúc không có việc gì, cô liền ở nhà nghỉ ngơi.

Ngày thứ ba sau khi nghỉ việc, Vu Thiến mang đến chuyện hóng hớt về Tống Tri Hành, là nghe được từ đồng nghiệp của Tống Tri Hành, Tống Tri Hành trước kia dựa vào việc nhà có nhà máy có chút tiền, không ít lần khoe khoang trước mặt mọi người, xe cộ nhà cửa đều là anh trai mua cho, nhưng mấy ngày nay, bọn họ phát hiện chiếc xe thể thao hầm hố của anh ta biến mất, lúc gọi điện thoại thì hình như đang cãi nhau với người nhà, ngay cả căn nhà cũng bị bán đi, nói là để trả nợ.

"Báo ứng đến rồi, không ngờ báo ứng đến sớm như vậy, sướиɠ!" Vu Thiến ở đầu dây bên kia cười khoái trá, lại hỏi thăm tình hình của Lục Nghi ở nhà thế nào, cảm thán từ khi cô ấy không có ở công ty, ở công ty chán muốn chết, cũng muốn nghỉ việc luôn rồi.

Lục Nghi nói sau này có thể hẹn gặp mặt, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, mẹ Từ đang nói chuyện với dì giúp việc, bà ấy thời gian này đã nắm rõ khẩu vị của Lâm Tấn Thận, vì để chăm sóc cho anh, đặc biệt dặn dò làm một số món ăn mà anh thích, không chỉ như vậy, ngay cả dép lê và đồ ngủ ở nhà cũng được thay đổi, dù sao sau này mỗi tháng anh đều phải về nhà ở mấy ngày, cũng phải để người ta ở cho thoải mái.

Lâm Tấn Thận ở nhà hai ngày, mẹ Từ là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng ý.

Lục Nghi nhắc lại chuyện cũ, nói: "Trước kia mẹ còn không thích anh ấy, gọi người khác đều là Tiểu gì đó, gọi anh ấy thì cứ là Lâm Tấn Thận."

"Ai mà chẳng có lúc nhìn nhầm, may mà lúc đó con không nghe lời mẹ." Về điểm này, mẹ Từ cũng cảm thấy may mắn: "Bây giờ mẹ cũng không gọi là Tiểu Lâm nữa, Tiểu Lâm Tiểu Lâm nghe xa lạ quá, hơn nữa người ta cũng không nhỏ, cao như vậy, vào cửa cũng phải cúi đầu, hay là đổi cửa phòng con lại nhé?"

"Mẹ."

Lục Nghi bất đắc dĩ gọi bà, sao càng nói càng khoa trương vậy.

Mẹ Từ hừ cười một tiếng, bảo cô đi hỏi Lâm Tấn Thận xem khi nào thì về nhà.

Lâm Tấn Thận và Lục Khang Thành trước sau trở về nhà, sau khi rửa tay, mọi người bắt đầu ăn cơm, Lâm Tấn Thận ngồi xuống bên cạnh Lục Nghi, vị trí ăn cơm đã được cố định.

Lúc ăn cơm, mẹ Từ bảo Lục Nghi gắp thức ăn cho Lâm Tấn Thận.

Cô gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát anh: "Nghe thấy chưa, bảo em gắp thêm cho anh, anh vất vả rồi."

Lâm Tấn Thận thuận theo ý cô gắp một con tôm, dùng giọng điệu y hệt đáp lại: "Em vất vả hơn, ăn nhiều một chút."

Câu này nghe như đang mỉa mai.

Không có chứng cứ, cô không dám chắc.

Lục Nghi ở nhà ăn không ngồi rồi một ngày nhíu mày nhìn anh, đôi mắt anh dưới ánh đèn sáng ngời, thu hết mọi biểu cảm của cô vào đá mắt.

Mẹ Từ quan sát mọi thứ, bề ngoài như đang ăn cơm, nhưng thật ra mọi cử chỉ của đôi vợ chồng trẻ đều bị bà thu vào tầm mắt, lần gắp thức ăn này tự nhiên hơn so với lần ăn cơm sau khi thử váy cưới rất nhiều.

Ăn cơm xong, Lâm Tấn Thận ngồi nói chuyện phiếm với Lục Khang Thành một lúc.

Đến giờ, trở về phòng ngủ.

Lúc Lục Nghi vào, Lâm Tấn Thận đang ngồi trên giường, mặc bộ đồ ngủ giống hệt bố cô, hoàn toàn dựa vào thân hình cường tráng và khuôn mặt để chống đỡ, Bánh Su Kem ngồi xù lông trước mặt anh, đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt luống cuống, nó cụp tai xuống, một người một mèo nhìn nhau.

Cảnh tượng nghiêm túc như vậy, chẳng qua là đang dạy dỗ mèo con không được lên giường mà thôi.

Lâm Tấn Thận ở đây, điều không quen nhất chính là ở chung phòng với Bánh Su Kem, nhưng không có cách nào, trước khi anh đến, nó đã ở đây rồi, anh là người đến sau, đuổi nó đi thì có khác nào chim sẻ chiếm tổ bồ câu.

Nhưng anh cũng có giới hạn, Bánh Su Kem không được lên giường.

"Meo?"

Là tôi sao?

Bánh Su Kem ngơ ngác.

"..."

Lục Nghi muốn cười nhưng nín lại, điều kỳ diệu là Bánh Su Kem có thể cảm nhận được cảm xúc, nó không lên giường, nghe xong giáo huấn liền đi về phía cô tìm kiếm sự an ủi.

Cô ngồi xổm xuống xoa đầu nó, ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nhìn Lâm Tấn Thận hỏi: "Chuyện của Tống Tri Hành là do anh làm sao?"

Lâm Tấn Thận vừa gội đầu xong, tóc chưa khô hẳn, tóc mái hơi ướt rủ xuống trán, tư thế thoải mái hơn so với ngày thường. Anh chống tay lên giường, nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh ừ một tiếng, nói là anh làm.

Những việc khác rất đơn giản, chỉ cần ủy thác sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm.

Nhà họ Tống vốn đã có vấn đề, dựa vào mối quan hệ của gia đình để qua mặt, loại nhà máy này là không chịu nổi điều tra nhất, một khi điều tra thì toàn là vấn đề, chỉnh đốn là điều nên làm, cộng thêm phí bồi thường hợp đồng trên trời, hai việc cùng lúc ập đến, nhà họ Tống cho dù ngu ngốc đến đâu cũng biết là bị nhắm vào.

Tại sao lại bị nhắm vào, nhất định phải tìm ra nguyên nhân, cả nhà đóng cửa tự kiểm điểm, rất nhanh sẽ điều tra ra trên đầu Tống Tri Hành.

Không thể giao hàng đúng hạn, phí bồi thường hợp đồng, chuỗi vốn xuất hiện vấn đề, sự suy bại của một nhà máy đôi khi chỉ trong gang tấc.

Lục Nghi kinh ngạc, cô không ngờ Lâm Tấn Thận lại làm đến mức này, cho nên Tống Tri Hành mới gấp gáp tìm kiếm sự tha thứ của cô như vậy, trong lời xin lỗi đó, không có một câu nào là thật lòng, chỉ là hi vọng cô có thể buông tha cho anh ta.

Lâm Tấn Thận nói: "Em yên tâm, cũng không đến mức quá đáng."

Nhà họ Tống sẽ không vì vậy mà phá sản, đóng cửa nhà máy chỉnh đốn là điều bắt buộc, nếu như không sửa đổi tốt thì cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa, nếu như hai người anh trai của anh ta sau chuyện này, vẫn ngu ngốc mà nuông chiều đứa em trai này vô điều kiện, có thể đi được bao xa thì chưa biết được.

Lục Nghi gật đầu, cũng không đến mức đồng tình với Tống Tri Hành, thành thật nói: "Cảm ơn anh."

Lâm Tấn Thận: "Nên làm mà, vợ chồng là phải như vậy."

Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Anh bổ sung thêm.

Lục Nghi tận tai nghe được câu nói cổ hủ này, ngay cả bố cô cũng chưa chắc đã nói ra được, vậy mà từ trong miệng anh nói ra, lại không hề có chút gượng gạo nào.

Bánh Su Kem được vuốt ve an ủi, đồng hồ sinh học điểm, ngoan ngoãn trở về ổ của mình nằm ngủ.

Lâm Tấn Thận nằm trên giường, một lúc sau Lục Nghi đứng dậy, đi đến bên giường vén chăn lên, lúc chưa kịp nằm xuống, anh đã đưa tay ra, trong tay là một chiếc hộp đựng trang sức.

Lục Nghi: "Cái gì vậy?"

Lâm Tấn Thận: "Mở ra xem."

Lục Nghi không nhận lấy, nhìn anh mở hộp.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Là kim cương hồng, viên kim cương to bằng ngón tay cái, nằm yên tĩnh trong hộp, phản chiếu ánh đèn trong phòng.

"Hôm nay vừa mới được vận chuyển bằng đường hàng không, may mà kịp làm xong trước hôn lễ."

Lục Nghi nhất thời á khẩu, hỏi: "Có phải hơi khoa trương quá rồi không?"

Cái này còn to hơn cả ngón tay cô.

"Mẹ chọn, nói là con gái đều thích kim cương, càng to càng tốt." Lâm Tấn Thận lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, "Thử xem?"

"..."

Lục Nghi ừ một tiếng, tháo chiếc nhẫn trơn trên tay xuống, sau khi đeo vào cô rất ít khi tháo ra, bây giờ đeo trên ngón tay, nhất thời tháo không ra, phải xoay xoay.

Cô đeo chiếc nhẫn kim cương to tướng kia vào, ngón tay đã quen với sức nặng của chiếc nhẫn trơn, chiếc nhẫn này khiến cô cảm thấy hơi nặng.

Lâm Tấn Thận nói: "Đẹp lắm."

Lục Nghi nhìn vào mắt anh, xác định là đang nói thật, xác định xong, cô ý thức được bị một người đàn ông thẳng thắn khen đẹp không phải là chuyện tốt.

Lâm Tấn Thận nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: "Anh có nên nói là xấu không?"

"..."

Anh nắm lấy ngón tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa, giống như đang mân mê một khối ngọc ấm áp, anh nói: "Xin lỗi, anh không giỏi nói dối."

"Em đeo gì, mặc gì cũng đẹp."

Lục Nghi bị anh nắm lấy, tim đập loạn nhịp, giọng nói của anh cố ý hạ thấp, bầu không khí liền trở nên không đúng.

Mấy ngày nay bọn họ đều chỉ ôm nhau ngủ, không làm bất kỳ chuyện gì vượt quá giới hạn, anh cũng luôn giữ vững nguyên tắc.

Nhịn hai ngày rồi.

Lâm Tấn Thận buông tay cô ra, bàn tay giữ lấy cằm cô, không thể làm, hôn một cái thì có thể chứ, anh xoay người, cơ thể gần như che khuất cô hoàn toàn.

Theo nụ hôn ngày càng sâu, Lục Nghi cũng không ngừng trượt xuống, cho đến khi cả người nằm thẳng, đầu cô gối lên cánh tay anh.

"Nhẫn!"

Vẫn chưa tháo ra.

Nếu làm mất, cô cũng không biết phải nói gì nữa.

"Bây giờ em còn quan tâm đến cái này?" Lâm Tấn Thận cúi đầu, nhìn vào mắt cô, sau khi bị hôn say đắm, đuôi mắt hiện lên màu hồng nhạt.

Lục Nghi trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi, một căn biệt thự ở trên tay cô, chẳng lẽ cô không nên quan tâm sao?

Lâm Tấn Thận chống tay, cho cô đủ không gian.

Lục Nghi cắn môi, dưới ánh mắt của anh, tháo chiếc nhẫn ra bỏ vào hộp, lúc cô vừa định đứng dậy để hộp lên tủ đầu giường, ý nghĩ bỏ chạy lóe lên trong đầu, cũng chỉ do dự một lát, Lâm Tấn Thận đã nắm lấy cổ chân cô, kéo cô "xoẹt" một cái trở lại.

Cô lập tức bị kéo về nằm dưới thân anh.

Trong lúc nóng vội, Lục Nghi lắp bắp nói: "Cách âm, cách âm không tốt!"

Lâm Tấn Thận ôm eo cô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh như muốn truyền đến cho cô một tín hiệu nguy hiểm, anh trầm giọng nói: "Không sao, tiếng của em không lớn đến vậy."

"?"

Lục Nghi á khẩu, anh đang nói cái gì vậy?

"Cũng không có bao!" Phòng cô, làm sao có thể có thứ đó, nếu bây giờ Lâm Tấn Thận nói là anh đã chuẩn bị, cô chỉ có thể bái phục.

Lâm Tấn Thận dừng lại nửa giây, đây đúng là vấn đề, bọn họ đã nói, trong vòng mấy năm sẽ không sinh con. Về vấn đề biện pháp an toàn, anh luôn rất cẩn thận.

Lục Nghi thở phào nhẹ nhõm, đèn đột nhiên bị tắt, trong bóng tối, Lâm Tấn Thận phủ lên người cô, hôn lên môi cô, sau đó trượt xuống cằm, lúc hơi thở cô bất ổn, anh như rất ân cần hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Còn có một cách có thể khiến em thoải mái, có muốn thử không?" Giọng anh khàn khàn, như lời thì thầm của ác ma, dụ dỗ người ta sa ngã.

Ban đầu Lục Nghi không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, cô cắn chặt môi, đuôi mắt tràn ra giọt nước mắt sinh lý.