Chương 35: Vượt qua nguy hiểm

Bỏ cái tay thối của các người ra!

Mễ Bối chĩa họng súng về phía đám người đang nắm giữa, kiềm kẹp Lăng Sở Dạ, ánh mắt càng trở nên đυ.c ngầu, nổi tơ máu khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, dính đầy thứ dơ bẩn của người phụ nữ kia.

Cô đưa tay ra, gắt gỏng lên giọng với anh:

- Đứng lên! Còn ngồi đó nữa.

Một đời uy nghiêm, vậy mà Lăng Sở Dạ lại bị dáng vẻ hung dữ, xù lông của Mễ Bối lúc này doạ sợ, anh run rẩy bắt lấy tay

Mễ Bối, cô liền dùng lực nâng đỡ, kéo anh đứng dậy.

Cơ thể vốn đã vô lực, chân lại đang què quặc, đau đớn. Anh không đủ sức giữa thăng bằng, nên chỉ có thể tựa hết cả người lên lưng cô gái nhỏ.

Biết bản thân mình trở thành gánh nặng cho cô, anh ấm ức, chảy nước mắt nức nở bên vành tai Mễ Bối.

- Anh xin lỗi… anh vô dụng quá.

Mễ Bối cũng thấu hiểu được tâm trạng của Lăng Sở Dạ lúc này, cô nhận ra mình có hơi quá lời, đã làm anh tủi thân, đã bỏ ra một giây vuốt nhẹ gò má anh như an ủi.

Anh và cô hạnh phúc, mặn nồng bao nhiêu, thì ở bên này Usan tức tối đến bấy nhiêu.

Mặt mày mới đấy đã bừng bừng tối sẫm, khó coi đến cực hạn khi phải tận mắt chứng kiến người chồng mới cưới của mình ban nãy còn lạnh nhạt, nay đã mây mưa, dịu dàng với người phụ nữ khác.

Cơn ghen tuông, tị nạnh lập tức bùng nổ, Usan siết chặt nắm đấm, lao đến giằng co với Mễ Bối.

Thế nhưng chỉ vừa nhấc được một bước chân, Mễ Bối đã giương súng nhắm thẳng vào bắp đùi của cô ta, không do dự mà bóp cò.

Tùn.

- Aaa…

Viên đạn xuyên xỏ vào từng xớ thịt, Usan đau đớn bại gục, máu chảy ra thấm đẫm cả một vùng.

Một vị thủ lĩnh dày dặn kinh nghiệm của bộ tộc tối cao, nay lại trở nên yếu thế trước đối thủ xa lạ. Usan mất hết thể diện, danh dự mà mình gầy dựng bao năm qua.

Vì thế mà thẹn quá hoá giận, gào lên trách móc, ra lệnh cho đám thổ dân chỉ biết trơ mắt nhìn.

- Lũ ngu!!

- Còn đứng đó làm gì? Mau bắt sống con ả ti tiện đó cho ta.

- Hôm nay Usan ta không lột được da con ả đó ra, chiếc ghế thủ lĩnh ta không ngồi nữa.

Sau lời nói của Usan, đám đông nháo nhào, hú hét như vượn khỉ, rồi một vài người tách ra, chạy đi lấy vũ khí.

Mễ Bối bắt đầu cảm thấy lo ngại, khi thổ dân dùng âm thanh lớn để đánh đòn tâm lý. Trong vô thức, cô nắm chặt lấy tay Lăng Sở Dạ lùi về sau. Ánh mắt vẫn ghim chặt vào đám người, âm thầm tính toán đường lui.

Lợi dụng góc khuất, và khi Usan đang chú ý đến đám người. Mễ Bối bấm mạnh vào mu bàn tay của Lăng Sở Dạ, ra hiệu với anh.

- Anh có thể ôm chặt lấy em không? Sở Dạ!

Mi mắt Lăng Sở Dạ đã nhắm nghiền, nhưng hay thấy tiếng cô len lỏi trong đống tạp âm thì liền tỉnh táo, anh gật nhẹ thều thào:

- Tất nhiên rồi!l

Dứt lời, một tay anh ôm chặt lấy eo nhỏ, tay còn lại vòng sang cổ Mễ Bối để hờ.

Khi đám người thổ dân lùa lùa mang theo giáo mác lao đến như đàn kiến vỡ tổ, Mễ Bối không một chút hoảng loạng.

Cô ngậm súng vào miệng, gằn sức cõng Lăng Sở Dạ trên lưng, đến mức gân xanh nổi đầy hai bên thái dương. Mang anh chạy đi, rồi lấy đà bật nhảy muốn bắt lấy dây leo trên cao.

- Không đừng…

Nhưng vì Lăng Sở Dạ thật sự rất nặng, cô không đủ sức và tầm tay để với lấy dây leo. Hồi hộp đến nín thở khi cảm nhận bản thân đang dần rơi xuống dưới đám người thì Lăng Sở Dạ đã vươn tay nắm lấy.

- Của em…

Có Lăng Sở Dạ hỗ trợ, Mễ Bối như trút bỏ được một phần áp lực, cô mỉm cười đón nhận dây leo từ Lăng Sở Dạ, mang anh bay vun vυ"t trong màn đêm.

Nhưng Usan nào buông bỏ, trơ mắt nhìn Lăng Sở Dạ bị cướp đi, cô ta lệnh cho người dân của mình phóng lao, quăng đá lên trển.

Đau quá!

Trong lúc nguy cấp, khi sắp có một ngọn giáo ghim vào chân của Lăng Sở Dạ, cô đã liều mình đạp ra, kết quả là bị phiến giáo cứa rách da.

Máu nhiểu nhỏ giọt, tong tong lên gương mặt đám người bên dưới. Mễ Bối cố nén cơn đau, để đưa Lăng Sở Đi thật xa nơi này.

- Đuổi theo.

Usan háo thắng, lệnh cho một nhóm nhỏ truy sát bằng được Mễ Bối, còn cô ta đợi giải quyết các vết thương trên người, sẽ tính sau.

[…]

- Hic… mệt quá… tạm thời nghỉ ở đây vậy.

Sau mười phút như khỉ đu cây, tay chân Mễ Bối đã mỏi nhừ, sức lực tiêu hao đến cực hạn, muốn tiếp tục cũng không thể được nữa.

Nhưng cũng thật may, nhờ sự cố gắng nãy giờ mà đến phút này Mễ Bối đã thành công cắt đuôi được đám thổ dán hung hãn ấy.

Cảm thấy ở vị trí này đã khá là an toàn, Mễ Bối cẩn trọng cùng Lăng Sở Dạ đáp đất.

- Aa…

Khi đôi chân mềm nhũn, đầy thương tích của Mễ Bối vừa chạm vào lá khô đã lập tức ngã quỵ.

Quá bất ngờ, Lăng Sở Dạ với một cẳng khó để giữ thăng bằng, cũng đổ mình trực tiếp đè bẹp người con gái dưới thân.

Sức cùng lực kiệt, Mễ Bối cũng chẳng phiền than thở nữa, cô nằm im bất động

- Anh xin lỗi.

Thấy vậy, Lăng Sở Dạ liền chống tay nằm sang bên cạnh. Ngửa mặt nhìn trời, cùng nhau thở hồng hộc.

Được một lát, Mễ Bối cũng bình ổn trở lại. Cô lật người sang ôm chặt lấy lòng ngực của Lăng Sở Dạ. Chui rúc vào lòng anh, thoát khỏi cái vẻ mạnh mẽ ban nãy. Nhưng lại lặng im, không hó hé tiếng nào.

Nghĩ rằng Mễ Bối đang giận, Lăng Sở Dạ bắt xì xào giọng gió bắt chuyện với cô.

- Bảo bối đừng giận nữa mà!

Rất lâu sau, Mễ Bối vẫn không trả lời mà mò mẫm tìm được một chiếc lá khô bự, thô lỗ chà mạnh lên đũng quần của anh, đem những chất nhầy nhụa lau đi sạch sẽ.

Cảm nhận được hạ bộ của Lăng Sở Dạ đang có phản ứng, căng phồng lên.

- Hứ, đồ tồi!

Mễ Bối tức giận, sẵn tay đập mạnh khiến hai hòn bi của anh như muốn chạy tới bản họng, gãy đinh.

Lăng Sở Dạ thều thào trong đau đớn.

- Hớ! Em… em làm gì vậy? Nhỡ may nó hư rồi… em lấy gì mà dùng!

Nghe anh nói, Mễ Bối càng ghét. Cô quay lưng đi, đanh đá đáp:

- Anh sưng cứng lên hết rồi này? Có phải vì cô ta không?

Biết cô hiểu lầm, Lăng Sở Dạ tạm thời bỏ qua cơn đau thốn, nhích đến từ phía sau ôm lấy cơ thể nhỏ đã vì anh mà gồng gánh rất nhiều, thâm tình hôn nhẹ lên đầu vai tròn, giải thích:

- Oan… oan cho anh lắm!

- Rõ ràng là khi em chạm vào nó mới cứng lên mà! Em nhớ lại đi…

Mễ Bối ão não thở dài.

Thật ra là cô biết, nhưng vì vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng người con gái khác cưỡиɠ ɠiαи anh, nên Mễ Bối mới giận cá chém thớt như vậy.

Trải qua muôn vàn thử thách, Mễ Bối cũng không sợ gì nữa, chỉ sợ nhất là mất anh.

Cô quay lại làm lành, cùng Lăng Sở Dạ ôm ấp, sưởi ấm cho nhau trên nền đất lạnh lẽo, thời gian lúc này như ngưng đọng, bình yên đến lạ thường.

Thế nhưng chưa kéo dài được bao lâu, cả hai lại nghe thấy tiếng xào xạc truyền đến. Mặc cho số phận định đoạt, Mễ Bối không chạy nữa mà tập tễnh đứng lên, đỡ Lăng Sở Dạ vào trốn sau một gốc cây to.

Rầm… rầm.

Âm thanh ấy ngày một dồn dập, lướt ngang qua nơi này khiến Mễ Bối và Sở Dạ không dám nhúc nhích.

Vậy mà rất nhanh sau đó, bình yên đã được trả lại. Những người thổ dân ấy không hề phát hiện ra anh và cô.

Vượt qua thêm được một kiếp nạn, đôi nam nữ cùng nhau thϊếp đi trong màn đêm u tối.