Chương 14

Đồng chí Lạc Tĩnh Xu ban đầu định cho con gái đi học tiểu học khi cô được nửa tuổi, không ngờ Thời Tửu không chỉ di chuyển chậm chạm còn nói chậm như ốc sen, trong lòng ruốt cuộc cũng không yên tâm, thêm nữa bà mẹ Thời Tửu cũng chủ động nuôi Thời Tửu, Lạc Tĩnh xu cả ngày làm việc cũng giao Thời Tửu cho mẹ chồng.

Sau đó Thời Tửu cả ngày theo mông của bà nội cô nghe bà nội cô và mấy mẹ chồng nàng dâu trong thôn nói chuyện.

Tiểu Thời Tửu với khuôn mặt trắng trẻo và khí chất trầm lặng trở thành, “Trong đội là người duy nhất có thể đừng yên tại chổ nghe mẹ chồng nàng dâu nói chuyện bí mật”.

Không ai mời Thời Tửu chơi, mọi người đều cảm thấy từ tận đáy lòng rằng cháu gái nhỏ của đội trưởng Thời, người nói chậm, chắc chắn không thể hiểu được chứ đừng nói đến việc học nói.

Chỉ là, mọi người đều không kiêng dè gì cả nói chuyện trước mặt Thời Tửu, “xxx người đàn ông bị tát vào tai”, “Nhà xxx có khả năng nɠɵạı ŧìиɧ với nhà xxx”, “xxx nhà là hồ ly tinh mê hoặc người khác”.....

Những năm đó, có một cảng tượng kinh điển thường thấy dưới gốc cây châu chấu lớn đầu thôn: ngồi trên ghế, tay cầm chiếc cốc men, khuôn mặt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, Thời Tửu đang nghe các đồng chí nữ đang vuốt màn hình bàn tán chuyển nhỏ nhặt trong nhà, sự riêng tư đẫm máu, trong lòng bị “Wow”, “666” giỏi quá rồi, người đàn ông chốc đầu trong thôn”.

Thời Tửu nghĩ rằng trong vài năm qua bản thân đã nghe nhiều lời bàn tán hơn tất cả những đứa trẻ trong đội cộng lại!

Thời Tửu năm 6 tuổi vốn tin tưởng chắc chắn rằng có thể nghe lời đồn thổi thêm vài năm nữa bị nụ hôn của đồng chí Tống Hồng Phương làm cho tan nát, cô muốn cùng các anh chị đi học!

Lời này không phải quá chính xác, anh chị họ của cô đã học hơn một năm, cô lại là một cô bé tiểu học mới vào năm nhất.

Nỗi buồn trong lòng Thời Tửu đã hóa thành sông.

Tuổi thơ tươi đẹp và thoải mái của cô, nơi cô có thể ăn và ngủ bất cứ khi nào cô muốn, đã biến mất cùng với thông báo nhập học của đồng chí Tống Hồng Phương.



Đồng chí Tống Hồng Phương đã chủ động trả học phí tiểu học 50 xu mỗi học kỳ cho Thời Tửu, sự thay đổi của đồng chí Tống Hồng Phương phần lớn là do đội trưởng Thời đọc thơ sau bữa tối.

Nội dung hoạt động không quan trọng, có thưởng mới là quan trọng.

Đồng chí Tống Hồng Phương tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần Tửu bảo đi học, mợi phần thưởng sau này sẽ thuộc về Tửu bảo, đến lúc đó bà sẽ đích thân đào kẹo lớn nhất cho Thời Tửu.

Tuy nhiên, Thời Tửu được đồng chí Tống Hồng Phương đặt nhiều hy vọng, vẫn không thể tự mình tranh giành chiếc kẹo đường nhỏ mà ông cô đào ra.

Đồng chí Tống Hồng Phương chỉ có thể bí mật chọn những viên kẹo lớn hơn để bù đắp cho đứa cháu gái quý giá nhất của mình.

Trong một vòng luẩn quẩn, Thời Tửu ngày càng cảm thấy những viên kẹo đường mà ông nội cô đào ra thật tồi tàn và keo kiệt.

Không có hứng thú nào với việc ghi nhớ những vài thơ.

Chỉ là, Thời Tửu, người đã đi học được hai tháng rưỡi, đã không giành được một giải thưởng nào trong hoạt động ngâm thơ hàng tuần tại nhà ông nội Thời.

Hôm nay là thứ Hai, một ngày đi học.

Trong phòng chính có nắng, bột ngô trong chậu lộ ra ánh sáng vàng, sau khi đồng chí Tống Hồng Phương chia từng bữa ăn ra, gia đình ông Thời lại đắm chìm trong bữa ăn.