Chương 27

Tống Hồng Phương đặc biệt hợp tác đáp lại, cười đắc ý nhìn con dâu lớn đang héo úa chiến đấu với rau chết, ông nhà tự mình lên tiếng, xem sau này nhà lão đại sẽ khıêυ khí©h như thế nào! Từ giờ trở đi, bà sẽ công khai làm mọi việc cho Tửu Bảo.

Việc chiêu đãi VIP mỗi ngày một quả trứng ngay lập tức gây sốc cho tất cả trẻ em trong gia đình họ Thời!

Em họ nhỏ thật may mắn!

Trẻ con chú ý tới đồ ăn nhiều hơn, trong khi người lớn lại nhạy cảm hơn, không ai ngồi ở không nghe tên mà đội trưởng Thời gọi Thời Tửu đã được nâng cấp từ Tiểu Tửu giờ gọi thân thiết giống như Tống Hồng Phương gọi là Tửu bảo, hãy nhìn cách cha họ nhìn Thời Tửu, rõ ràng như cách đồng chí Tống Hồng Phương mẹ họ nhìn Thời Tửu, đây không phải là cháu gái, mà giống như bảo bối!

Cầm điếu thuốc, đội trưởng Thời mỉm cười bảo bối của mình nghỉ trưa rồi bước đi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Tống Hồng Phương, người hiểu chồng mình nhất: Chắc chắn đã vào trại lao động để khoe khoang với giáo sư Lưu và những người khác ㄟ(,)ㄏ

Cả gia đình tản ra với những suy nghĩ khác nhau.

“Tửa bảo, con nói xem cái đầu nhỏ của con nghĩ như thế nào? Xem làm cho ông nội con vui mừng như vậy, không hổ danh là con gái của Thời Kiến Quốc cha!” Thời Kiến Quốc đặt Thời Tửu vào lòng, thật sự từ nhỏ ông cũng được sủng ái như vậy, nhưng chưa bao giờ được cha mình đối xử dịu dàng như vậy, không ngờ con gái ông lại được đối xử như vậy.

Thời gian cũng là định mệnh.



Lạc Tĩnh Xu cũng ngồi ở mép giường cạnh hai cha con, không quên cầm chiếc quạt lá đuôi mèo to để xua tan cái nóng, trên khuôn mặt bà hiện lên niềm vui và sự tự hào không thể ngăn cản, cảm thấy hạnh phúc khi “Trong nhà có con gái lớn”, phụ họa với rắm cầu vồng mà chồng nói với con gái, “Em sớm đã biết Tửu bảo nhà chúng ta là đứa trẻ thông minh rồi! Anh xem nó từ nhỏ đã thích nghe đài, hôm nay đọc thơ gọi là phát âm chuẩn, ai trong nhà chúng ta dạy từ phổ thông cho nó,? Trừ giáo viên trên lớp thì là cái đài của chúng ta, anh nói xem con gái chúng ta tự học mà có thành tựu như vậy, không phải thông minh thì là gì?”

Thời Tửu mỉn cười hưởng thụ lời khen của cha mẹ, chủ động lấy một miếng thỏ trắng cho vào lọ tráng men, đổ nước sôi dùng đũa khuấy đều, chẳng mấy chốc căn phòng tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của sữa, cả nhà nằm cạnh nhau trên giường, Thời Kiến Quốc là người đầu tiên đút quả trứng nhỏ thông minh của bọn họ vào miệng, Thời Tửu vừa mở miệng húp một ngụm, cô bé vẫn đang xoắn quần áo của mẹ khi bú sữa, như thể chưa cai sữa.

Thời Kiến Quốc nhìn thấy con gái trước mặt uống cũng gần đủ rồi, chủ động đưa bưng bình men sứ cho vợ ông, “Mẹ bọn trẻ, em cũng uống đi”. Lạc Tĩnh Xu không từ chối mà bắt đầu uống. Từ khi về quê, cô chưa hề ăn một viên kẹo thỏ trắng nào.

Trong một tiếng rưỡi cuối cùng Thời Kiến Quốc đã giải quyết ổn thỏa.

Cả nhà nằm trên chiếu rơm ợ hơi vui vẻ.

Trại lao động.

Giáo sư Trương đã chuẩn bị bữa trưa, mọi người đang ăn uống trò chuyện thì bất ngờ nhìn thấy đội trưởng Thời đang hưng phấn sải bước ra cửa, vội vàng đặt đũa xuống, đi ra cửa chào hỏi.

“Ôi, mấy người ăn đi, tôi đến cũng không có chuyện quan trọng gì, vừa ăn vừa nói là được rồi!”