Chương 1: Ngươi đã biết tội chưa

Thần điện

"Đế Nhan Ca, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

"Ngươi gϊếŧ hại đồng môn, truy gϊếŧ sư trưởng, vì đạt được mục đích, tuyệt môn diệt tộc, ngươi đã biết tội của mình chưa?

"Ngươi giam cầm huynh trưởng, gϊếŧ tiên phụ, vì du͙© vọиɠ cá nhân, gϊếŧ hại các thần quan, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

"Ngươi đồ sát vạn dặm, diệt vạn sinh linh, máu nhuộm đầy trời , thiên địa kêu khóc, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Thanh âm băng lãnh lại đạm mạc, không ngừng vang lên bên tai mọi người.

Mà người bị đám người nãy giờ bao bọc vây quanh, vẫn như cũ dửng dưng như không có việc gì xảy ra, ngồi tại trên thần tọa.

Người kia dung nhan tuyệt thế, thân mang lụa đen, kim sắc quan vũ buộc lên một nửa , một nửa khác tại sau lưng tùy ý xõa, nổi bật lên nàng xinh đẹp tuyệt thế.

Tư thái của nàng vẫn như cũ cao cao tại thượng, chỉ thấy nàng lười biếng tựa ở trên thần tọa, hững hờ nâng lên một ly rượu , nhìn quanh đám người vây quanh nàng, cười đến mị hoặc.

"Làm sao mới có mấy người các ngươi đến?

Ca ca tốt của ta và tẩu tẩu sao không đến?

A, nhất định đang bận bịu kế vị đi."

Đế Nhan Ca đảo mắt không chút quan tâm, nâng tay nhấp rượu , nhắm lại mắt phượng, khi lỡ đãng về phía trước mới mở miệng ,

" Ha đệ đệ tốt của ta, ngươi nói những cái kia, bản đế xác thực đều đã làm qua, nhưng vậy thì tính thế nào?

Bản đế làm việc, tất có lý do, không cần ngươi phải xen vào!"

"Đế Nhan Ca, ngươi tội ác chồng chất,hôm nay ta sẽ thay mặt thiên đạo đến đây phán quyết ngươi"

Thiếu niên vừa nói chính là một trong những Đại Đế thần giới , Thanh Dương Đại Đế Lạc Tử Ngâm, y khí chất băng lãnh xuất trần, nhưng mà cặp mắt kia nhìn Đế Nhan Ca lại mang theo cừu hận ngất trời , hận không thể ăn thịt hắn, uống máu cho thỏa nỗi lòng.

Đế Nhan Ca không buồn ngược lại cười:

"Chậc đệ đệ tốt của ta, nhiều năm không gặp, ngươi ngược lại tính tình biến đổi không ít. Nhớ năm đó, ngươi thế nhưng lại vừa mềm vừa đáng yêu, quả nhiên là vô cùng khả ái."

"Đế Nhan Ca, ngươi câm miệng, năm đó phụ mẫu ta tốt bụng thu lưu ngươi, ngươi vậy mà vong ân phụ nghĩa gϊếŧ bọn họ. Ngươi đơn giản không bằng cầm thú. Còn có sư tỷ cùng sư phụ, bọn họ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

Lạc Tử Ngâm đỏ bừng hốc mắt, cừu hận mà nhìn Đế Nhan Ca.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Đế Nhan Ca sợ là cũng sớm đã chết trên dưới một trăm lần.

"Ngươi không nói, bản đế đều sắp quên luôn rồi , cái này đều đã qua bao nhiêu năm rồi chứ."

Đế Nhan Ca nhìn về phía trước,trong tay lắc lư ly rượu đỏ, nhịn không được cảm khái nói,

"Không nghĩ tới bản đế ở cái thế giới này đã sống lâu như vậy rồi".

Nhớ ngày đó, nàng mới tốt nghiệp đại học, vậy mà biết tin mình bị bệnh năng, nhưng nàng chưa từng từ bỏ hi vọng được sống, một mực kiên trì vượt qua căn bệnh.

Thẳng đến khi không kiên trì nổi nữa, mới đi đến thế giới này.

Sau đó nàng biết được, chỉ cần ở cái thế giới chết một cách tự nhiên,thì liền có thể trở lại thế giới cũ.

Thế là nàng liền một mực vì có thể trở về mà cố gắng tìm đường chết.

Thế giới này là nàng đã từng nhìn qua một quyển tiểu thuyết ở thế giới cũ, trong tiểu thuyết một đám nhân vật phản diện chết đủ cách thứ khác nhau, cái sau còn thảm hơn cái trước, cho nên lúc ban đầu nàng hợp lại mà tính, quyết định mang theo nhân vật phản diện theo bên cạch.

Chỉ có thể nói đều là nước mắt, nàng ở bên cạch nhân vật phản diện, đúng là đã trải nghiệm các loại tìm đường chết.

Nhưng mà, làm thế nào cũng không chết được, không chỉ có như thế, ngược lại còn càng ngày càng mạnh.

Không phải sao, không cẩn thận liền thành Đế Tôn rồi này=)))))

Nhưng mà không sao, nhìn xem ,vô số người đang tranh cãi xem để nàng chết như thế nào này.

Nàng cảm giác cách ngày có thể về nhà đã càng ngày càng gần rồi.

Mặc dù trôi qua bao nhiêu năm tháng, nhưng đối với người nhà, ký ức của nàng chưa bao giờ quên đi, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Đế Nhan Ca khó nén nội tâm kích động.

Nàng ở cái thế giới này đợi thời gian đủ dài rồi, nàng đã ngán tới tận cổ rồi.

Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ngồi ở vị trí này, phải bỏ ra giá quá lớn.

Nếu không phải chính nàng không thể trượt xuống, nàng đã sớm chuồn rồi.

Mà ở trong mắt mọi người, đây là lần đầu Đế Nhan Ca ở trước mặt người khác lộ ra cảm xúc phong phú như vậy, đây tuyệt đối là chột dạ.

"Đế Nhan Ca, ngươi đừng tưởng rằng ngươi một câu quên, liền có thể xóa đi tất cả tội ác chồng chất mà ngươi đã gây ra."

Long Viêm Triệt cũng đồng dạng chán ghét nhìn Đế Nhan Ca, hận không thể đem người chém thành vạn mảnh, đồng thời hắn thúc giục Lạc Tử Ngâm nói,

" Lạc Tử Ngâm, đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian động thủ đi."

Long Viêm Triệt phát ra thanh âm, thành công dẫn đến sự chú ý của Đế Nhan Ca.

Mái tóc màu bạch khi, lấp lánh ánh vàng ,tuấn mỹ vô cùng, nàng liếc một cái liền có thể thấy được hắn.

Nàng nhìn về phía hắn đôi mắt khẽ nhúc nhích, dùng tay day trán, tiếc nuối nhìn xem hắn nói:

"Rồng con, nhớ năm đó ngươi tuổi vẫn còn nhỏ,đầu vừa nhỏ vừa mảnh vừa dài, lớn lên giống rắn, ngươi nói ngươi ở trong tộc là phế vật Bán Long Nhân. Khi đó ngươi còn nói, về sau thành thần long, muốn làm tọa kỵ của ta. Không nghĩ tới, ngươi lại đứng ở chỗ này, lại còn nói ta như vậy."

"Ngươi ngậm miệng. Đế Nhan Ca, ngươi diệt long tộc ,đồ sát cả nhà ta, ta hận không thể cho ngươi đi chết."

Đế Nhan Ca cười rồi nhìn về phía khác, đồng dạng cũng dùng ánh mắt hận ý nhìn chằm chằm nàng có rất nhiều, bất quá Đế Nhan Ca cũng để ý.

Lúc này tâm tình của nàng vô cùng tốt, bởi vì nàng lập tức liền có thể về nhà.

Thế là nàng cười đến càng phát tiếng .

Vốn mang theo một gương mặt yêu nghiệt, kinh diễm đến làm cho người người không thể dời mắt, càng khiến cho những người xung quanh,càng thêm tức giận

Nhớ ngày đó, nàng chính là dùng dạng này khuôn mặt, lừa gạt từ vị này đến vị khác nữ tử, vì nàng bỏ mình, vì nàng nỗ lực hết thảy, thậm chí hồn phi phách tán, nhưng Đế Nhan Ca, lại còn vọng tưởng câu dẫn bọn họ, thật khiến bọn họ buồn nôn.

"Lạc Tử Ngâm, mau ra tay. Hắn ta đây là muốn câu dẫn chúng ta, hồng trốn thoát đấy!"

Đế Nhan Ca nhìn về phía chủ nhân âm thanh, người này mặc áo bào màu tím, kim quan mực phát, dung nhan kinh người, cũng là người quen cũ.

Thế là Đế Nhan Ca cố ý nói móc chọc giận hắn:

"Zô, đấy không phải là đồ đệ yêu mến nhất của ta đây sao? Nhớ năm đó, chúng ta hoa tiền nguyệt hạ, kém một chút liền thành đạo lữ."

Mặc Trường Lưu tức giận mười phần:

"Ngươi ngậm miệng. Đế Nhan Ca ngươi thân là thầy ta, vậy mà mưu toan cùng ta song tu, ngươi để cho ta cảm thấy buồn nôn."

"Hừ, bây giờ nói buồn nôn, lúc trước ngươi thế nhưng là một mực khóc hô hào, sư phụ chớ đi."

Đế Nhan Ca, để hiện trường nháy mắt lặng thinh, mọi người mang theo kinh ngạc cùng đồng tình nhìn về phía Mặc Trường Lưu.

Hiển nhiên không nghĩ tới bây giờ cường thế vô cùng Trường Sinh Đại Đế, lại còn có một đoạn quá khứ khổ cực như vậy.

Mặc Trường Lưu khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, tức đến thở hổn hển:

"Các ngươi nhìn ta làm gì? Lời của Yêu Đế, há có thể tin thật sao?"

"Đế Nhan Ca, ngươi tội ác chồng chất, nay ta thay mặt tất cả mọi người khẩn cầu trời xanh, diệt trừ Yêu Đế, phơi bày tội ác."

Nói xong, từ trên thân Lạc Tử Ngâm bay ra một tấm gương kim sắc.

Đế Nhan Ca nhìn thấy tấm gương, đôi mắt khẽ nhúc nhích, sắc mặt cũng trong nháy mắt có biến hóa.

"Lạc Tử Ngâm, ngươi làm cái gì? Ngươi nghĩ diệt liền diệt. Ta làm những cái kia ta đều nhận. Dựa vào cái gì muốn đem những cái kia quá khứ phơi bày?"

Cái này nếu là phơi bày ra, nàng còn có cái lỗ để chui xuống ko?

"Đế Nhan Ca, ngươi vậy mà lại biết sợ." Mặc Trường Lưu khinh thường nói, "Chẳng lẽ, ngươi còn làm qua chuyện so với chết còn sợ hãi hơn?"

Lời vừa nói ra, quần chúng ấn dưa đều suy đoán rôm rả

"Đế Nhan Ca cái này tội ác chồng chất Yêu Đế, tuyệt đối có bí mật không thể cho ai biết. Nếu không hắn cũng sẽ không kích động như thế"

"Đúng, ta đoán hắn tám phần mười chắc chắn là có đại âm mưu, không muốn để cho người khác biết."

"Các ngươi nói có thể hay không hắn còn làm qua sự tình càng thêm ác độc ."

Trong lúc mọi người còn đang suy đoán , trong đám người có một người nam tử, đang dùng ánh mắt ghen ghét oán hận nhìn Đế Nhan Ca...