Chương 20: Mục Tiêu Tìm Đường Chết Hồi 1 (2)

Đế Nhan Ca mặc dù cảm giác trước mắt đều là một mảnh đen như mực, bất quá nàng có thể cảm giác được mình lại thụ thương thêm nữa.

Tựa hồ mỗi lần rút ra một thanh kiếm, liền sẽ thụ thêm sự công kích của kiếm đả thương.

Lại còn có loại chuyện tốt này?

Thế là nàng lục lọi đem toàn bộ vật thể cắm trên mặt đất toàn là kiếm, từng chuôi rút ra không ngừng nghỉ.

Chỉ là một chốc lát mà thôi,vậy mà trên người nàng cũng đã có rất nhiều vết thương chồng chất từ lớp này sang lớp khác.

"Yêu Đế đây là điên rồi đi. Chỉ cần rút ra một thanh kiếm, liền có thể thông qua khảo thí, hắn cái này là vì sao còn muốn rút thêm các loại kiếm khác, điên à ?"

"Ở trong đó nhất định có gì đó mà hắn muốn. Chẳng lẽ hắn lại biết đuợc đây là nơi mà Kim Khuyết Đại Đế bày ra khảo nghiệm? Chỉ nói là tốt đấy nhỉ, Kim Khuyết kiếm là kiếm bản mệnh của Tiêu Tuyệt ma đầu, vì cái gì Tiêu Tuyệt lại là thật sớm choáng bất tỉnh đi rồi, không phải hắn đạt được cơ duyên sao?"

"Đúng vậy a, không nghĩ tới ma đầu kia không chịu được dù chỉ là một kích, khó trách đánh không lại Yêu Đế. . . Chuyện gì xảy ra, ta giống như cảm giác có chút lạnh, chẳng lẽ, không thể nào, chắc không phải như ta nghĩ chứ?"

"Ha ha, khẳng định là ngươi nói xấu ma đầu, bị hắn cảm giác được nên gim người rồi đấy. Ngươi cũng nên cẩn thận. Cẩn thận bị ma đầu chộp tới. . . Nghe nói ma đầu cũng cùng Yêu Đế là loại đồng dạng nam nữ không kị. Ách. . . Chuyện gì xảy ra, ta giống như cũng có chút lạnh?"

Lúc này đám người, chỗ nào còn để ý tới cái khác, bọn họ nhìn thấy Yêu Đế ở nơi đó chịu tội, đơn giản so đạt được pháp bảo còn cao hứng hơn.

Mà bên kia Đế Nhan Ca tựa hồ đã tìm được trong còn đường tìm đường chết niềm vui thú.

Mặc dù áp lực này rất cường đại, chèn ép trước mắt đến nỗi nàng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, còn cảm giác trên thân giống như sự đè ép của một ngọn núi, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến ý chí của nàng trên công cuộc tìm đường chết.

Cho dù là bò, nàng cũng muốn leo đến những thân kiếm phía trước.

Sau đó, đem những thanh kiếm đang găm trên mặt đất này từng cái, từng cái một rút lên.

Đám người này thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ muốn đưa cho Đế Nhan Ca, vài cái chữ to nhét lêи đỉиɦ đầu hắn.

Bệnh cũng không nhẹ.

Nếu không phải phải bị bệnh cũng là độ điên cũng không nhẹ.

Hắn như thế nào lại giống như bị điên, cho dù trên thân thêm một đạo lại một đạo vết thương, cũng muốn đem những cái cái thành kiếm vốn đang nguyên bản cắm kiếm nhổ tận gốc, không trừ một cái nào.

Cái này nhìn vào không biết còn tưởng rằng nàng đối với cùng những thanh kiếm đang cắm tại đây có thâm thù đại hận truyền kiếp gì.

Rốt cục cũng nhịn không được, có một vị tiên nhân cưỡng ép vì Đế Nhan Ca giải thích một đợt:

"Khả năng. . . Không phải hắn điên rồi, mà là hắn đã có dấu hiệu mất đi ý thức, cho nên cũng không biết mình đã rút vào tay kiếm. Ngay cả tiên nhân đạo tâm đều có thể sụp đổ, huống chi khi đó Đế Nhan Ca cũng bất quá chỉ là một đứa bé."

"Bởi vì không biết mình đã rút được kiếm vào tay, cho nên chỉ là tại dựa vào bản năng lấy kiếm. Tại tín niệm của hắn bên trong, chuyện này nhất định đối hắn phi thường trọng yếu."

Chỉ có cường đại tín niệm chèo chống, mới có thể để một người cho dù đã gần như rơi vào hôn mê, cũng muốn kiên trì chống chọi lại ngoại cảnh cường điệu làm tiếp như một con rối.

Đám người này mặc dù không có ai đáp lại, nhưng cũng cảm thấy chỉ có lời giải thích này đối với tình hình này nhất định là lời giải thích đáng tin cậy.

"Đế Nhan Ca, ai bảo ngươi làm hết thảy những việc này, ta căn bản cũng không muốn ngươi làm những thứ này."

Lạc Tử Ngâm đầu đầy mồ hôi nhìn xem màn sáng bên trong Đế Nhan Ca đang xuất hiện phóng to,cảnh tượng mà như dao găm chém từng nhát vào tim y, nhịn không được không ngừng mà dùng tay đấm vào màn sáng.

Nhưng dù là y nện đến máu me đầm đìa, màn sáng vẫn như cũ bất vi sở động.

Đế Nhan Ca hố qua đám người này không chừa một ai, thấy vậy chỉ có thể hừ hừ biểu thị sự bất mãn.

Nơi xa người đang nhắm mắt dưỡng thần Đế Nhan Ca, chỉ là câu môi cười cười.

Chỉ là đại khái cảm thấy, đầu năm nay, bất luận là người hay là tiên, tựa hồ cũng thích não bổ...

Toàn là để trí tượng tượng của mình bày xa bay cao, thì nghĩ hướng nào là vèo luôn ý nghĩ đó mà triển khai đoán mò rồi đưa đến nhận định luôn.