Chương 71: Kim Dương Tông

Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt hai người không thể tự nhiên mà đánh nhau.

Bởi vì Tiêu Tuyệt biết rằng bản thân hắn không thể đánh lại nàng, thế nên hắn cũng không thể tiếp tục cãi vã nữa, mà quay người lại một tay ôm lấy Lạc Tử Ngâm.

"Tử Ngâm, người ở đây đều không phải là người tốt, chúng ta đi"

Mà khi đó Lạc Tử Ngâm nghĩ rằng Tiêu Tuyệt đã đưa hắn rời khỏi nơi địa ngục này, tất nhiên sẽ xem hắn thành ân nhân cứu mạng của mình.

Hai cánh tay nhỏ gắt gao ôm lấy cổ của Tiêu Tuyệt.

Đế Nhan Ca có chút nghi ngờ nói: "Tiêu Tuyệt, ngươi muốn đưa Tử Ngâm đi đâu? Nhưng đồ vật này ngươi không cần sao?"

*Có chó mới thích những thứ rác rưởi kia."

Âm thanh ghét bỏ của Tiêu Tuyệt, vừa nói, vừa đi xa dần.

Tiêu Tuyệt chân trước vừa rời đi, Nguyên Trần cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Gâu gâu, hắn không muốn thì ta muốn ~ "

Tịch Nhu đứng ở bên cạnh đỏ mặt lên, hiển nhiên là không thể mất mặt như vậy được.

"Lão già Nguyên Trần, chuyện của Tử Ngâm ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám muốn lấy thứ gì? Nếu không phải nể mặt Tịch Nhu, thì ta đã sớm gϊếŧ chết ngươi."

Nói xong, Đế Nhan Ca vung tay lên, thu hết đồ vật đang ở dưới đất vào trong nhẫn càn khôn.

Nguyên Trần đứng nhìn bóng lưng của Đế Nhan Ca, trong mắt đều là sự tham lam.

Mấy ngày liên tiếp, Đế Nhan Ca đều nhìn thấy Lạc Tử Ngâm và Tiêu Tuyệt đều dính với nhau, hơn nữa Lạc Tử Ngâm mỗi khi nhìn thấy nàng, ánh mắt sẽ lộ ra sự hoảng sợ.

Nàng đây là cũng không biết sao.

Lạc Tử Ngâm nếu như không phối hợp như thế này, thì sao nàng có thể đổi mệnh cãi số trời được đây.

Cũng không thể đi tìm người khác được.

Ở trên sách có ghi chép lại, cãi số trời thay đổi tư chất, thì chỉ có xác suất bảy phần thành công, còn có một mặt khác có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nàng đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại, chỉ có Tiêu Tuyệt và Lạc Tử Ngâm có mạng cứng nhất.

Nhưng tư chất của Tiêu Tuyệt đã ngược lại số trời lắm rồI.

Cho nên chỉ có Lạc Tử Ngâm là thích hợp nhất.

Nhưng vẫn có xác suất không thành công, vì vậy nàng quyết định hỏi Lạc Tử Ngâm một chút.

Nếu như hắn không muốn phối hợp, vậy thì nàng cũng không còn cách nào khác.

Lúc này Đế Nhan Ca vừa đến, Lạc Tử Ngâm nhìn thấy nàng mới đến, liền ôm lấy eo của Tiêu Tuyệt, đầu chôn vào ngực của Tiêu Tuyệt, nhìn lại Tiêu Tuyệt, đưa tay lên để trên vai của Lạc Tử Ngâm an ủi, dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn nàng.

Khoé miệng Đế Nhan Ca co giật, cảm thấy sự phát triển này có chút không thích hợp.

Nhưng việc này nàng cũng không thể quản được.

Để cho bọn họ muốn ân ái thì nào cũng được.

Tiêu Tuyệt cố ý nói trước mặt Lạc Tử Ngâm: "Sư huynh, ngươi đến đây làm cái gì, ngươi như vậy doạ sợ Tử Ngâm đấy."

"Liên quan gì đến ngươi." Đế Nhan Ca quay đầu nhìn đứa bé đang ở trong lòng ngực Tiêu Tuyệt, Lạc Tử Ngâm vâng vâng dạ dạ: "Lạc Tử Ngâm ta hỏi đệ, đệ có muốn tu luyện không? Có muốn trở thành một người mạnh mẽ hơn bất kì ai không?"

Lúc Lạc Tử Ngâm nghe được lời này, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt như lóng lánh như sao trên trời, hiển nhiên là tràn ngập khát vọng có thể tu luyện.

Nhưng chỉ mấy giây sau lại trở nên ảm đạm, lại vùi đầu vào trong lòng ngực của Tiêu Tuyệt.

Bả vai khẽ run nhè nhẹ, tự hồ đang oán trách vận mệnh của mình.

Hình ảnh này, Lạc Tử Ngâm đang xem ở ngoài màn sáng, sắc mặt đều đỏ lên, hắn tất nhiên không nghĩ đến, hắn lại ôm Tiêu Tuyệt, đã vậy lại còn là một đoạn thời gian ở quá khứ, thật đáng giận nhất là hắn không thể bay đến đánh Tiêu Tuyệt, bằng không hắn nhất định sẽ đánh Tiêu Tuyệt một trận tơi bời.

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Đế Nhan Ca đã biết được kết quả, liền xoay người định rời đi.

"Nhan Ca, rốt cuộc ngươi có ý gì? Rõ ràng ngươi biết rằng tư chất của Tử Ngâm là một phế vật, không thể tu luyện, ngươi đây là cố tình đến kí©h thí©ɧ hắn sao? Hắn đã rất đáng thương rồi, chính ngươi đã đưa hắn đến tông môn, nhưng ngươi chỉ lo cho bản thân, ngươi chưa từng để người đệ đệ này vào trong mắt."

Tiêu Tuyệt cố ý nói như vậy trước mặt Lạc Tử Ngâm.

Hắn biết Lạc Tử Ngâm rất quan trọng với Đế Nhan Ca, cho nên hắn cố ý làm như vậy, chính là vì muốn nàng đau khổ.

Bọn họ nhìn tấm lưng Đế Nhan Ca đang đứng ở đó, tấm lưng kia có chút cô đơn.