Chương 5

Tĩnh Vương cả giận nói, bị cơ thể Bùi Cửu Chi cản trở, hắn ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng có chuyện gì thì chỉ cần khiển trách hạ nhân là được.

"Không sao." Dường như Bùi Cửu Chi vừa mới bị lời nói của Tĩnh Vương kéo về thực tại.

Hắn buông tay Ô Tố ra, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng.

Đó là một đôi mắt vô cùng đặc biệt, không thể nói là rất đẹp nhưng lại linh động xuất trần, như thể không thuộc về thế giới này.

Ô Tố không nhận ra Bùi Cửu Chi đang nhìn mình, nàng nghiêng đầu đi, vén màn che mềm mại đi ra ngoài.

Đôi hoa tai ngọc trai tròn trịa dưới tai nàng đung đưa.

Tay Ô Tố chống vào bức tường phía sau tấm màn, trong lòng xoẹt qua cảm giác sợ hãi, nàng gần như sắp không còn năng lực hành động khi đến gần Bùi Cửu Chi.

Nàng cúi đầu, trán túa mồ hôi, hai nắm tay siết chặt, giữ bước chân vững vàng đi ra ngoài.

Bùi Cửu Chi cầm đôi đũa bạc gắp một miếng cá sạo mà Ô Tố vừa bưng lên đưa vào miệng.

Hàm răng cắn vào miếng thịt cá tươi ngon, mùi gia vị thơm phức thấm vào khoang miệng, hắn ăn một cách chậm rãi.

"Tứ Hoàng huynh, hôm nay đến đây là được rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi." Bùi Cửu Chi chỉ nếm thử một miếng, sau đó cầm kiếm đứng dậy.

"Ta biết Cửu Chi thích yên tĩnh, tối nay sẽ không có người quấy rầy đệ đâu." Tĩnh Vương nói.

Một lúc sau, tiếng ồn ào náo nhiệt trong Quan Lan các mới yên tĩnh lại.

Bùi Cửu Chi đứng trong căn phòng trống rỗng tĩnh lặng, đôi mắt phượng hơi rũ xuống ẩn chứa chút u ám.

Hắn tưởng rằng chỉ là không khí của bữa tiệc đã ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Nhưng sau khi tiệc tàn người tan, hắn mới nhận ra mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Vì xung quanh tĩnh lặng nên hắn càng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của mình.

Hắn đứng tựa vào lan can nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng của Quan Lan các, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Một chút hương thơm khi nãy hắn hít vào, giống như đã chôn vùi một con dã thú trong cơ thể hắn.

Bây giờ con thú này sắp xé nát lý trí của hắn để lao ra khỏi thân thể.

Bùi Cửu Chi nắm chặt trường kiếm, âm thanh sắc bén của thanh kiếm bùng lên, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm.

Khi Ô Tố chạy ra khỏi Quan Lan các, còn chưa qua hành lang chín khúc, chân nàng đã bị đóng đinh trên mặt đất.

Nàng không thể tiến thêm một bước nào, trung tâm vòng xoáy thu hút nàng ở ngay trong Quan Lan các.

Nó là cái gì? Rốt cuộc là nàng bị sao vậy? Môi Ô Tố run rẩy, chợt quay người lại nhìn về phía Quan Lan các.

Nàng vẫn khao khát được đến gần nơi đó.

Ô Tố hao phí lượng pháp lực nhỏ bé đến đáng thương của mình, ấn giấu thân mình chạy về phía Quan Lan các.

Cơ thể nàng rất yếu, đợi vào Quan Lan các đã mệt đến mức thở hổn hển.

Như bị thứ gì đó điều khiển, Ô Tố từng bước đi về phía Bùi Cửu Chi.

Bên ngoài cửa sổ phía sau Bùi Cửu Chi là màn sa bị gió đêm lay động cùng với quang cảnh mặt hồ.

Hắn đứng im lặng bên cửa sổ như một bức tượng thần.

Ô Tố đi vòng quanh Quan Lan các vài lần mới tìm thấy cánh cửa phòng của Bùi Cửu Chi.

Nhớ đến lễ nghi của con người, thế là nàng giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.

"Xin chào..." Ô Tố chậm rãi sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, thốt ra những câu chữ ngay thẳng lại mập mờ không lý do.

Nàng không biết nên diễn tả tình huống hiện tại như thế nào nên chỉ có thể nói ra một cách cứng nhắc.

"Ta muốn gặp ngài, ta không biết tại sao lại thế này nhưng ngài có thể mở cửa được không?"

Bùi Cửu Chi chỉ cách nàng một cánh cửa.

Khi nghe thấy giọng nói của Ô Tố, hắn đã biết mình khao khát điều gì.

Có thể hắn đã bị trúng loại độc nào đó và phải thông qua một loại đường tắt nào đó để giải.

Nữ tử xui xẻo đứng ngoài cửa kia cũng bị trúng độc giống như hắn.

Bùi Cửu Chi không mở cửa, hắn cầm trường kiếm, đột nhiên kiếm lao ra khỏi vỏ, lướt trên lòng bàn tay.

Máu chảy xuống tong tỏng, cơn đau làm hắn bình tĩnh lại một chút.

"Đi xuống!" Hắn lạnh lùng nói với Ô Tố.

Ô Tố nhíu mày, tay nàng nắm chặt cửa.

"Ta không đi xuống, muốn đi thì ngài đi trước."

Bùi Cửu Chi: “… ” Hắn không thể đi.

Hai người giống như hai thỏi nam châm bị hút vào nhau, ép chặt lấy nhau qua cánh cửa, bây giờ dù là ai cũng đều không thể rời đi mà chỉ có thể gặp nhau.

"Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Bùi Cửu Chi hỏi.

"Ta... Không biết..." Ngón tay Ô Tố co lại, khó nhọc vạch một đường vòng cung trên cửa.

Việc này quá hóc búa đối với một tiểu yêu như nàng.

Hai người im lặng hồi lâu, Ô Tố không có sức đẩy cửa, Bùi Cửu Chi vẫn luôn chịu đựng không mở cửa cho nàng.

Mãi cho đến khi con dã thú mất kiểm soát phá hủy l*иg giam xông ra ngoài.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đẩy ra một tiếng "kẽo kẹt".

Ô Tố cảm giác được có một luồng hơi thở không xác định đang hướng đến.

Hẳn đây là vị khách quý trong bữa tiệc kia, quanh người hắn có một lớp sương mù bao phủ khiến không ai có thể đến gần.

Nàng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng, là máu của hắn, sau đó đôi bàn tay đẫm máu kia chợt nắm lấy hai tay nàng.

"Sầm…" Cánh cửa bị đóng lại, hắn nhấc hai tay Ô Tố lên, khóa trên đỉnh đầu nàng.

Sống lưng nàng run nhẹ, bị ép lên cánh cửa khiến nó không mở ra được nữa.

Lúc đó đang là đầu hạ, y phục mặc trên người Ô Tố cũng không dày.