Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Kiếm Tôn Vứt Bỏ Vô Tình Đạo

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Bùi Cửu Chi áp lên người nàng, xúc cảm của bộ ngực rắn chắc xuyên qua hai lớp tơ lụa, khiến ngay cả kẻ chậm tiêu như nàng cũng phải rùng mình một cái.

Ô Tố ngẩng đầu lên, hắn cúi đầu xuống, đúng trong khoảnh khắc đó, môi họ chạm vào nhau.

Mọi cảm xúc lưu luyến mơ hồ cuối cùng cũng tìm được lối thoát.

Giống như sinh vật sinh ra là để kiếm ăn, thực vật xuyên qua mặt đất để đón lấy ánh sáng.

Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, hai người bị trúng Y Tình hương đã biết mình nên làm cái gì.

Ô Tố thở hổn hển dữ dội, nàng vừa bối rối vừa sợ hãi, ôm chặt lấy Bùi Cửu Chi.

Nàng là yêu... Gần gũi với con người như thế này, thật sự có ổn không?

Đôi mắt của Ô Tố mơ màng, đáy mắt nàng mơ hồ lóe lên một vẻ quyến rũ.

Nàng không có tình cảm của một sinh vật nhưng cũng không thể xem nhẹ cảm giác thích thú khi da thịt gần kề nhau.

Bùi Cửu Chi cao hơn Ô Tố rất nhiều, hắn ôm nàng, nhanh chóng nhấc bổng nàng lên khỏi mặt đất.

Nàng kiễng chân lên, mũi chân khó nhọc đỡ lấy thân mình, phần lớn trọng tâm cơ thể dựa cả vào người hắn.

Căn phòng được thắp sáng bằng ngọn đèn ảm đạm, Bùi Cửu Chi không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng.

Hắn ôm Ô Tố lên, môi vẫn rơi vào cần cổ nàng rồi tiến về phía trước vài bước.

Hai người cùng ngã xuống chiếc giường rộng trong phòng.

Hoa tai ngọc trai trên tai Ô Tố bị nụ hôn của hắn kéo nhẹ rồi trượt ra, rơi xuống lớp lụa mềm mại như nước.

Một đêm này, hai người gần như không ngủ.

*

Khi Bùi Cửu Chi tỉnh lại, trên chiếc giường tỏa ra mùi hương như ảo ảnh chỉ còn lại một mình hắn.

Ngọn đèn dầu trong phòng tối qua đã tắt, bấc đèn tàn lụi, một chút ánh nắng sớm mai mơ hồ chiếu lên má hắn.

Đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng, thêm một chút độ cong đẹp đẽ xuất trần.

Dưới ánh nắng, hàng mi dài của hắn trông rất rõ rét, giống như lớp lông quạ sáng màu.

Hắn chống người dậy, trên ngực có vết máu mờ mờ do vết cào của nữ tử, hắn mặc áo ngoài, che kín vết tích ám muội.

Trên bàn đặt một cốc nước ấm, mà lòng bàn tay do chính hắn cắt vào đêm qua cũng đã được băng bó cẩn thận.

Bùi Cửu Chi nghĩ hẳn là nàng đã uống Thiên Nhan đan, khuôn mặt đó mơ hồ, không còn điểm nhấn nào khác ngoài vẻ đẹp chuẩn mực.

Ngọn đèn ban đêm rất tối nhưng trong ánh sáng mờ ảo, hắn nhớ rõ dưới ngực phải của nàng có một nốt ruồi bị hắn cắn lên.

Lòng bàn tay sượt qua trên giường, ngón tay Bùi Cửu Chi kẹp lấy một chiếc hoa tai ngọc trai.

*

Lúc Ô Tố tỉnh dậy, Bùi Cửu Chi vẫn chưa tỉnh, nàng bật người lên một cách thô bạo, biết mình đã phạm tội lớn.

Nàng đã mạo phạm vị khách quý đến Quan Lan các tối qua... Là mạo phạm đúng không? Nàng nghĩ thế.

Ô Tố mò mẫm vuốt ve bộ ngực của Bùi Cửu Chi, mò đến một vệt máu nhàn nhạt, có lẽ là đêm qua hắn đã bị nàng cào.

A, nàng đúng là một yêu quái chết tiệt, thế mà lại đả thương người khác. Ô Tố che mặt lại, cảm thấy hơi áy náy.

Nàng đứng dậy nhặt bộ y phục bị quẳng ra sàn của mình, thế nhưng nàng lại mất hết sức lực, toàn thân mềm nhũn.

Ô Tố ấn ngón tay vào những nơi bị Bùi Cửu Chi hôn, sau đó quấn vạt áo trước ngực chặt hơn một chút để che hết dấu tích tối hôm qua.

Nàng cảm thấy mình cần phải rời khỏi đây trước khi luồng sương mù này tỉnh dậy, nàng vẫn còn muốn ở lại tiếp tục làm công trong Tĩnh Vương phủ.

Nàng đã quen với việc mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề.

Thế là nàng dọn dẹp căn phòng thật sạch… Ví dụ như chiếc màn trướng và tấm trải giường nhăn nheo, còn có chiếc ghế bị đá lăn lóc.

Cuối cùng, Ô Tố chạm vào lòng bàn tay bị thương của Bùi Cửu Chi, đây không phải nàng làm hắn bị thương đâu nhé.

Nàng lục lọi khắp phòng tìm thuốc mỡ và băng vải rồi băng bó kỹ vết thương cho hắn.

Trước khi rời đi, nàng rót thêm một cốc nước ấm cho Bùi Cửu Chi.

Nàng cảm thấy tối qua chắc là mình đã hét đến vài lần, cổ họng hơi khô khốc, có lẽ hắn cũng vậy.

Nàng sử dụng lượng pháp lực nhỏ bé đáng thương của mình để che giấu bản thân rồi quay trở lại tiểu viện mình vẫn ở.

Ô Tố giả vờ như không có chuyện gì, sắp xếp đồ đạc cần trả lại trong phòng, nàng giặt giũ và gấp gọn y phục mình đã thay ra.

Đúng rồi, còn cả châu thoa và hoa tai nữa, Ô Tố vừa gỡ từng châu thoa trên đầu xuống vừa đếm.
« Chương TrướcChương Tiếp »