Chương 6: Lấy thân báo đáp

Thời lão gia cùng Thời Nương vội vàng chiêu đãi khách khứa, nô bộc trong phủ vũng vội vội vàng vàng, Thời Hữu Phượng cải trang một hồi, sau đó mang theo mũ có khăn che từ cửa sau trộm ra ngoài.

Y cũng không phải một mình ra ngoài, mà bên cạnh còn mang theo một gã sai vặt.

Người này gọi là Mãn Bạch, cùng nhau lớn lên với Thời Hữu Phượng, y cũng chỉ ra ngoài phố được vài lần, ngay cả Mãn Bạch cũng không biết đường.

“Thiếu gia, rốt cuộc thì người có nhớ đường hay không vậy.”

Trong lòng Mãn Bạch run rẩy.

Người qua đường xung quanh vẫn luôn liên tiếp quay đầu đánh giá tiểu thiếu gia, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ tò mò, Mãn Bạch có cảm bất an như đưa trẻ đang ôm túi vàng khi đi trên phố.

Nhưng Thời Hữu Phượng lại không phát hiện ra, trong lòng chỉ đang nhớ rõ, khi còn nhỏ tỷ tỷ đã dẫn y đến cửa hàng trang sức.

Y còn nhớ rõ tỷ tỷ khi nhìn đến trang sức, hai mắt toả sáng vô cùng lấp lánh.

Thời Hữu Phượng muốn trộm ra ngoài mua một chút trang sức dỗ tỷ tỷ vui vẻ.

“Thiếu gia, hay là chúng ta đi gần ngõ nhỏ đi, ta sợ.”

“Sợ cái gì?”

Mãn Bạch không nói gì, chỉ lấy cái mũ có rèm trong tay đội lên đầu Thời Hữu Phượng, nhưng như thế lại làm cho khuôn mặt như ẩn như hiện, ngược lại càng làm cho người khác chú ý hơn.

Mãn Bạch lôi kéo Thời Hữu Phượng vào trong ngõ nhỏ, muốn tránh đám đông, mau chóng mua xong đồ rồi hồi phủ.

Ngỏ nhỏ cừa dài vừa âm u, ánh nắng nhu hoà chỉ dừng lại ở trên đầu tường, hơi thở mùa xuân đang lặng lẽ bò ở trên rêu xanh.

Thời Hữu Phượng đang chuẩn bị vén rèm lên thì dường như cảm thấy có bóng đen tới gần, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ba năm nam nhân xa lạ ùa vào ngỏ nhỏ.

Hoa nhỏ trên bức tường lay động, bước chân lộn xộn đi đến.

“Quao, là mỹ nhân khó gặp nha.”

“Thời tiểu thiếu gia, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

(danh bất hư truyền: danh tiếng từ xưa đến nay như thế nào thì thực tế quả đúng là như vậy)

Bây giờ là đầu mùa xuân, không khí ẩm ướt tươi mát, nhưng trên người những nam nhân kia vô cùng hôi thối, không nhanh không chậm đi tới gần hai tiểu ca nhi thơm tho mềm mại.

Mãn Bạch đã muốn khóc rồi, Thời Hữu Phượng cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Trong đầu y trống rỗng, chỉ có suy nghĩ phải chạy nhanh lên, chạy nhanh lên, nhanh lên…

Nhưng ngày thường Thời Hữu Phượng rất ít đi lại, mọi người xung quanh đều sợ y bị va chạm, lúc này chỉ chạy được vào bước liền ngã xuống.

Mà đúng lúc này, phía sau một nam nhân lưu manh huýt sáo tiến đến, chỉ cần giơ tay một cái đã bắt được cổ tay của y.

“Tiểu thiếu gia! Mau thả y ra.”

Cổ tay trắng nõn bị niết đau, nước mắt liền tí tách rơi xuống, nhanh chóng làm ướt cục đá trên mặt đất.

Hình ảnh này càng làm cho nam nhân nổi lên tính bạo ngược.

Thời Hữu Phượng đau đến mức cuộn tròn nằm sấp xuống mặt đất, mắt thấy ngón tay giơ bẩn của nam nhân sắp chạm vào cằm của mình, thì đột nhiên một nam nhận cao lớn từ đầu tường nhảy xuống, theo sau đó cũng vang lên tiếng da thịt va chạm.

Thời Hữu Phương sợ tới mức phía sai lưng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng người mạnh mẽ trước mặt.

Không gian trước mặt âm u, nhưng bởi vì có bóng dáng của nam nhân kia, dần dần trở nên có ánh sáng, bóng dáng cô đơn mạnh mẽ cùng với chiếc nón cói che kín đỉnh đầu kia, như một bức tranh thuỷ mặc xông thẳng vào đáy mắt của Thời Hữu Phượng, tạo nên từng gợn sóng.

Thời Hữu Phương ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên đau đớn bỏng cháy từ lòng bàn tay truyền đến làm cho y hoàn hồn lại, lòng bàn tay đã trầy sát chảy máu.

Y thấy Mãn Bạch còn sợ hãi đến mức đứng sững sờ tại chỗ, vội nói: “Mau đi báo quan.”

Không đợi Mãn Bạch phản ứng lại, trong ngõ nhỏ ảm đạm đã lập tức sáng lên, hai người quay đầu nhìn lại, những tên lưu manh đã ngã đầy trên mặt đất. Nam nhân cường tráng kia đứng ở một góc, ánh sáng từ bả vai hắn chiếu vào, lộ ra những tên lưu manh mặt mũi bầm đập nửa sống nửa chết.

“Hảo hán xin tha mạng, hảo hán xin tha mạng.”

“Cút.”

Nam nhân thấy mấy người kia vội vàng chạy ra, sau đó cũng rời đi.

“Ân nhân xin dừng bước.” Thời Hữu Phượng run rẩy mà đứng dậy, đôi mắt ngập nước, cuống quít hô lên.

“Không cần lấy thân báo đáp.”

Nam nhân nói xong liền sải bước đi ra khỏi ngỏ nhỏ, để lại tiểu thiếu gia đang kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

Từng sải chân dài mang theo gió lạnh lùa vào trong xiêm y, nón cói che khuất khuôn mặt, chỉ chừa lại một góc hàm dưới cứng rắn.

Lúc nam nhân đi qua bóng cây, lọt vào trong mắt Thời Hữu Phượng là một vết sẹo dữ tợn trên cánh tay.

“Người đều đã đi xa, thiếu gia muốn lấp thân báo đáp cũng không đuổi kịp nữa rồi.” Mãn Bạch thấy người đã đi ra khỏi ngõ nhỏ mà ánh mắt tiểu thiếu gia cũng không rời, lên tiếng trêu chọc.

Người này vô cùng kiêu ngạo tự đại, vậy mà lại không để tiểu thiếu gia vào mắt!

Nhưng Thời Hữu Phượng lại không cảm thấy nam nhân này là người tự đại, có thể cứu người thì cứu, nhưng lại sợ gặp người quấn quýt si mê muốn báo ân. Ân nhân có thể là người sợ phiền phức, tình nguyện dứt khoát một chút để nhanh chóng rời đi.

Thời Hữu Phượng nói, “Ta cũng không nghĩ tới lấy thân báo đáp.”

“Eo hẹp chân dài, thân thủ còn vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn thấy chính là dáng người mà tiểu thiếu gia thích.”

“Không phải.”

Mãn Bạch kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tiểu thiếu gia.

Đúng vậy, tiểu thiếu gia thích quân tử nhẹ nhàng như Ngọc tướng quân.

Rồi sau đó Mãn Bạch lại nhớ lại bề ngoài của nam nhân kia.

Toàn thân đều xám xịt, còn đội thêm nón cói, bàn tay to lớn một chưởng đã có thể chụp chết đầu trâu nhỉ.

Mấu chốt là không hiểu phong tình.

Tiểu thiếu gia trắng nõn còn mang mũ có rèm che ngã ở dưới chân hắn, vậy mà hắn lại nhìn thẳng, bước đi ngang qua!

Trên đường có rất nhiều người liếc nhìn tiểu thiếu gia vài lần, mắt hắn mù hoàn toàn rồi!