Chương 5: Cầu chân quân, thu ta làm đồ đệ

Khương Mịch xoa ngực của hắn, sau khi kiểm tra tình trạng trong cơ thể hắn liền nhíu mày lại, nội tạng bị thương tổn nặng, nếu như không cứu chữa kịp thời sợ là không thể xoay chuyển kết cục.

Nàng lấy ra đan dược đút cho thiếu niên ăn, ngón tay điểm mấy huyệt đạo của hắn theo thứ tự để đánh tan cỗ khí kình tàn bạo đi, rồi chuyển một đạo linh lực vào trong để bảo vệ tâm mạch này của hắn.

Phục Thành không thể động đậy cơ thể nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn khó nén kia đang dần dần đỡ hơn, chỉ một lát sau tuy đau đớn vẫn còn nhưng hắn lại có thể chậm rãi chống thân thể đứng lên.

“Các chủ tôn quý vô song, há là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được.”

Kiều nương tức giận nói, ban đầu nàng ta đã không thấy có hảo cảm với nữ tu áo đen này, thấy nàng quấy rối hội đấu giá liền cao giọng quát lên:

“Bao vây nàng ta!”

Kiều nương vung lên tay trái, lập tức có mấy chục tên thủ vệ nhảy lên đài đấu giá, tay cầm lợi kiếm bao vây Khương Mịch.

Mũi đao sắc bén chỉ thẳng vào mặt nhưng thần sắc nàng cũng chẳng thay đổi, lạnh giọng lặp lại:

“Gọi chủ của các ngươi ra đây.”

Khí tràng của hắc y nữ tu quá bình tĩnh, cho dù rơi vào vòng vây của địch đi nữa, điều này làm kiều nương và các thủ vệ toát ra lớp mồ hôi mỏng trên trán, bọn họ không dám động thủ cũng không dám thả người đi, cứ thế hai bên giằng co lẫn nhau.

“Tiểu tiện nhân từ nơi nào đây? Dám động đến lô đỉnh bổn cung chủ coi trọng.”

Dứt lời có một bóng trắng nhảy từ lầu ba xuống, hai tay nàng ta tạo thành lợi trảo nhắm tới ngực của Khương Mịch.

Các thủ vệ cuống quít tránh đi, mắt thấy tay của Hợp Hoan cung chủ cách ngực của hắc y nữ tu chưa đến nửa tấc, như thể chỉ ngay giây tiếp theo là có thể móc ra được một trái tim máu chảy đầm đìa.

Biến cố xảy ra quá nhanh, Phục Thành không thể né tránh, mắt hắn chẳng chớp lấy một cái mà nhìn cặp lợi trảo kia đâm về phía hắc y nữ tu.

Nàng sẽ chết sao? Suy nghĩ trong lòng dâng lên ngay sau đó lại nghe thấy răng rắc hai tiếng, tiếp theo là tiếng thét thảm thiết bén nhọn thê thảm của nữ nhân kia làm da đầu hắn căng chặt.

Máu rơi xuống, có cái gì đó rơi xuống bên chân Phục Thành, hắn cúi đầu nhìn, là một đôi bàn tay bị chặt đứt, mặt cắt rất bằng phẳng, năm ngón tay vẫn còn là vuốt nhọn.

Khương Mịch cắm lại trường kiếm vào vỏ ở eo của thủ vệ ở bên cạnh, nhìn nữ nhân nằm liệt ở dưới đất, nói với kiều nương đang bị dọa đến choáng váng:

“Ta muốn mang hắn đi, ngươi có dị nghị gì không?”

“Không có, không có……”

Kiều nương gục đầu xuống, căn bản không dám nhìn hắc y nữ tu, nàng ta run giọng nói:

“Xin hỏi chân quân, có còn muốn gặp các chủ của chúng ta nữa hay không?”

“Không cần.”

Khương Mịch nhìn phía Phục Thành ở bên cạnh, nói với hắn:

“Đi thôi.”

Khương Mịch không chủ động gϊếŧ người, nàng vốn định thương thảo với các chủ Nguyệt Các đàng hoàng rồi mới đưa Diệp Nam Phi rời đi, nhưng mà bạch y nữ nhân lại đột nhiên lao tới, lại còn định tàn nhẫn moi tim nàng.

Cũng may một chuyến này chỉ có kinh chứ không thương vong, nên Nguyệt Các cũng không dám tiếp tục cản trở.

“Không, chân quân……”

Hai tròng mắt thiếu niên tối đen, bên trong là những cảm xúc nặng nề, hắn căm hận mở miệng:

“Cầu xin ngài hãy gϊếŧ họ, người Nguyệt Các làm nhiều việc ác, vì tư lợi của bản thân mà đã gϊếŧ vô số nhân loại và yêu quái. Những người này nghiệp chướng nặng nề, chết không đáng tiếc!”

“Sao ta phải quản?”

Khương Mịch xoay người, lập tức đi về phía trước, “Cho dù bọn họ làm nhiều việc ác, lại chưa từng có gút mắc gì với ta. Ta gϊếŧ bọn họ sẽ chỉ tăng nghiệt nợ.”

Phục Thành kinh ngạc, nói: “Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì? Ngươi muốn gϊếŧ bọn họ cũng chỉ là vì muốn báo thù cho chính bản thân mình. Tuổi còn nhỏ có thể lấy một cái cớ đường hoàng, có thể mượn tay người khác làm việc.”

Khương Mịch dựa vào khung cửa Nguyệt Các, trên mặt là cặp mắt thanh lãnh thấu triệt, nàng tiếp tục nói:

“Còn không mau theo ta đi?”

“Đúng vậy.”

Phục Thành gục đầu xuống, một tiếng này là không cam lòng cùng nghẹn khuất.

Trong màn đêm u ám, núi xa dần dần biến mất trong sương mù lượn lờ.

Bên dưới bàn tay là lông chim mềm mại tinh tế, Phục Thành ngồi trên lưng thanh điểu nhìn thân ảnh thon gầy của hắc y nữ tu ở phía trước, ngạc nhiên ở trong lòng mãi không tiêu tan.

Lại có thể nhẹ nhàng như thế.

Nguyệt Các, l*иg giam đen tối hung tàn kia, Các chủ là sự tồn tại vĩnh viễn không thể vượt qua trong mắt hắn, là ngọn núi lớn không thể di chuyển. Mà với hắc y nữ tu này mà nói lại chỉ nhẹ nhàng đơn giản như thế.

Nàng có thể dễ như trở bàn tay, thuận tiện giải cứu hắn như vậy.

Thanh điểu bay rất nhanh trong trời đêm, gió lạnh đến thấu xương, thiếu niên kéo chặt trường bào ở trên người theo bản năng.

Hắn cảm thấy thật khϊếp đảm, sự sợ hãi khi đối mặt với cường giả cũng có cả nguyên nhân do tu vi bản thân mình thấp mà sinh ra tự ti.

Cả một đường không nói gì mãi cho đến mấy canh giờ sau bọn họ mới dừng lại ở sâu trong rừng ở phía đông Tu chân giới.

Khương Mịch ném cho thiếu niên một chiếc vòng trữ vật bằng ngọc, phất tay áo, một cỗ chân khí dịu dàng đưa hắn thả xuống mặt đất.

Nàng nói:

“Điều mẫu thân ngươi gửi gắm ta đã làm được. Trong vòng trữ vật có đan dược và linh thạch, ngươi chỉ cần xuyên qua khu rừng này phía trước chính là một à tòa thành trì phàm nhân tụ tập.”

Nàng lại nói:

“Chỉ là gương mặt của ngươi quá mức rêu rao, cho dù ở Phàm Nhân Giới, sau này cũng cần phải chú ý cẩn thận.”

Tính cách ít lời lại thêm công pháp tu luyện bất đồng, so với ngày thường có thể nói ra được câu cuối cùng kia, cũng đã là sự chăm sóc đặc biệt của Khương Mịch dành cho thiếu niên.

Tầm mắt thanh lãnh tầm dời khỏi gương mặt của thiếu niên, nàng vỗ vỗ phần lưng thanh điểu ý bảo cất cánh.

Nàng phải đi sao? Vứt hắn lại ở chỗ này, sao lại có thể, sao lại có thể……Trong cả tam giới, hắn có thể đi nơi nào?

Thiếu niên kinh hoảng.

Phịch một cái, hai đầu gối của Phục Thành quỳ xuống mặt đất, đáy mắt hắn là một mảnh đen tối, ngẩng đầu nhìn Khương Mịch, đôi mắt kiên định có thần, run giọng mở miệng:

“Cầu chân quân, thu ta làm đồ đệ.”

Nơi thiếu niên quỳ xuống phủ kín đá nhỏ vụn sắc nhọn có thể dễ dàng đâm thủng làn da yếu ớt của con người.

Hai tay hắn chống xuống đất, trán đập vào đá không dừng lại mà dập đầu trước mặt nàng.

“Cầu chân quân, thu ta làm đồ đệ.”

“Cầu chân quân, thu ta làm đồ đệ.”

“Cầu chân quân, thu ta……”

……………………………….………………………………