Chương 24: Cho Cô Một Triệu

"Anh trai, em ấy cũng là ruột thịt của anh, nó muốn thu hút sự chú ý của anh cũng đúng. Ai bảo em chiếm lấy sự ưu ái của anh nhiều năm như vậy? Suy cho cùng tất cả đều là lỗi của em!"

Lục Vi Mạn như được làm từ nước, nước mắt nói rơi là rơi.

Ba anh em nhà họ Lục tranh nhau lấy giấy lau nước mắt cho cô ta, vợ chồng Lục Hách Minh ôm cô ta vào lòng.

"Mạn Mạn, chúng ta phải nói lại bao lần thì con mới hiểu. Không phải lỗi của con đâu! Trách thì trách Ngu Cận! Nó hết lần này đến lần khác đến cản trở và muốn lấy đi tất cả những gì thuộc về con. Đứa trẻ năm đó bị bế nhầm là do mệnh nó không tốt, không phải lỗi người khác, mà bây giờ nó quay lại quấy rầy gia đình chúng ta!”

Rõ ràng đó là lỗi của ông cụ nhưng họ lại đổ thẳng vào đầu Ngu Cận.

Ông cụ đến Thanh Vân Quan để học vào ngày thứ ba sau khi Ngu Cận trở về, trước khi rời đi, ông cũng giải thích rằng Ngu Cận là cháu gái ruột của ông và không ai trong số họ được phép nói gì về việc đuổi Ngu Cận đi.

Thế gia tu đạo rất coi trọng huyết thống gia đình, họ không dám làm trái ý ông cụ, nhưng họ có thể kiểm soát Ngu Cận.

Hơn nữa, mặc dù Ngu Cận bắt nạt Mạn Mạn sau lưng nhưng nó lại đối xử với họ như kẻ ở, chỉ cần họ dỗ ngọt, Ngu Cận sẽ đồng ý cúi đầu.

Ngu Cận đã không ở bên họ từ khi còn nhỏ. Trong mắt họ, tình yêu gia đình chắc chắn không tồn tại. Ngu Cận chỉ quan tâm đến xuất thân của nhà họ Lục và thèm muốn vinh quang phú quý.

Gia đình họ tụ tập lại để an ủi Lục Vi Mạn, trong mắt Lục Vi Mạn dần tràn đầy niềm tự hào.

Mọi thứ trong nhà họ Lục chỉ có thể thuộc về cô ta, Ngu Cận không có tư cách tranh giành với cô ta!

"Bố mẹ, mẹ thật sự muốn em gái đến nơi đó sao? Dù sao nó cũng là con gái ruột của mẹ, nếu nó xảy ra chuyện gì, con sẽ cảm thấy áy náy suốt đời!"

Trực giác trong lòng nhắc nhở cô ta không được phép để Ngu Cận đến nơi đó chứ đừng nói đến việc tiếp tục phát sóng trực tiếp, nếu không sẽ vô cùng bất lợi cho cô ta!

"Đừng lo lắng, Mạn Mạn. Bây giờ chúng ta sẽ đăng weibo nói với cư dân mạng rằng Ngu Cận không liên quan gì đến gia đình chúng ta. Trình độ bói toán của nó không được gia đình chúng tôi dạy!"

“Vợ, em quá ngây thơ rồi.” Lục Hách Minh vỗ vỗ vai Đường Uyển Tâm: “Hôm đó nó ném tượng nữ thần Huyền Âm và ném đi 200.000 tệ. Không phải vì nó nghĩ số tiền quá ít sao? Nó đã nuốt 30 triệu tệ của nhà họ Ngu, nó đã phung phí rất nhiều trong những năm qua, hai trăm nghìn chắc sẽ không lọt vào mắt xanh của nó, vậy thì cho nó thêm một ít tiền để ngăn nó gây chuyện đi.”

"Đúng vậy, con xem chỗ phát sóng trực tiếp của em ấy rất nhỏ và tồi tàn, nhà chúng ta không thiếu tiền, cho em ấy một triệu tệ thì sao? Bảo em ấy sau này đừng xuất hiện trên mạng nữa, con biết nó đang ghen tị con và muốn bắt chước con. Em ấy như vậy vừa không tốt cho con vừa không tốt cho em ấy, hơn nữa, em ấy cũng không thể kiếm được nhiều tiền. Chúng ta cho em ấy một triệu, nếu em ấy ăn mặc tiết kiệm đủ để em ấy sống.”

Suy nghĩ của Lục Hạc Minh giống với Lục Vi Mạn, Lục Vi Mạn biết rằng Ngu Cận đang kiếm tiền, dù sao cũng chỉ là người vô hình trong giới giải trí, nhà họ Ngu càng không phải nhà giàu sang quyền thế, một triệu thừa đủ xài.

Những người còn lại trong nhà họ Lục không biết có chuyện gì ẩn đó, nhưng Lục Vi Mạn biết rõ ràng. Cô ta đã nhờ người tiết lộ chuyện đó với người đại diện của Ngu Cận việc Ngu Cận cuỗm ba mươi triệu tiến vào giới giải trí.

Tiền tiêu vặt hàng tháng của Lục Vi Mạn từ hàng chục triệu trở lên. Đối với họ, một triệu chẳng qua là nhổ một sợi lông dê mà thôi.

Nhưng chính sợi lông này ban đầu họ không muốn nhổ cho Ngu Cận vì cho rằng Ngu Cận không xứng đáng.

"Ay, Mạn Mạn, con lương thiện quá rồi. Cứ làm theo lời con nói đi. Con thứ ba, con là người đại diện. Hãy đi thương lượng với Ngu Cận."

Họ đang lên kế hoạch cho tương lai của Ngu Cận ở đằng kia, Ngu Cận đang ăn phồng mồm đã hắt hơi mạnh đến nỗi tất cả mì rau cải xôi cô vừa đưa vào miệng đều chui ra từ trong lỗ mũi…

Sắc mặt Ngu Cận đen lại, cô hút mì rau cải xôi ra khỏi mũi, tự nhủ: "Có người mắng mình!"

Cô bấm tay tính toán, sắc mặt như mây đen kịt, cô lập tức đặt đũa xuống, khoa tay trong không khí, sau đó búng ngón tay, một lá bùa vô hình bay về phía nhà họ Lục.

Cô còn chưa kịp nhấc đũa thì nhà họ Lục đã gọi điện.

“Tao cho mày một triệu, sau này rời khỏi giới giải trí, cũng đừng xuất hiện trên mạng nữa.”

Ngu Cận: “Anh cho rằng anh là ai, ai cho anh quyền sắp xếp chuyện của tôi?”

Lục Triệu Vũ cho rằng Ngu Cận không nhận ra mình, liền sốt ruột trả lời: “Tao là Lục Triệu Vũ.”

“Đừng tưởng rằng bọn tao không biết mày đang nghĩ gì khi làm việc này, tao nói cho mày biết, sớm muộn gì mày cũng sẽ từ bỏ ý định này. Học Mạn Mạn, cũng không soi gương xem mình có cái đức hạnh gì, mày xứng à?"