Chương 4

Trời tháng ba tối sớm, sân nhỏ nơi Hứa Tự đang ở đã được thắp đèn. Bùi Thư vừa đến cửa đã bị một người hầu chặn lại, người hầu nhìn y, khẽ nhíu mày: "Cô nương, lão gia đang làm việc, người hãy quay về đi."

Bùi Thư cụp mắt, nhẹ nhàng giơ miếng bánh ngọt trong tay, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tiểu nữ nghe nói đại nhân chưa dùng cơm, đặc biệt đến mang bánh ngọt cho đại nhân."

Người hầu không lay chuyển: "Lát nữa sẽ có người mang đến, Thanh Hòa thay lão gia cảm ơn lòng tốt của cô nương."

Đã đến nơi, Bùi Thư tự nhiên không thể quay về, y giả vờ không hiểu tiếp tục bước vào, miệng không quên nói: "Trời sắp tối, ăn một chút cũng tốt."

Thanh Hòa không kịp ngăn cản, lo lắng mồ hôi chảy đầy đầu, hai người đang ở cửa giằng co, bỗng nghe tiếng từ bên trong cất lên: "Chuyện gì vậy?"

"Đại nhân." Bùi Thư vội vàng lên tiếng trước khi Thanh Hòa mở miệng: "Tiểu nữ nghe nói đại nhân chưa dùng cơm, nên cố tình đến mang bánh ngọt cho đại nhân."

Bên trong yên lặng một chốc, sau đó lên tiếng nhẹ nhàng: "Vào đi."

Bùi Thư nhìn Thanh Hòa với ánh mắt thách thức, ung dung bước vào với khay đồ ăn trên tay, đến khi đóng cửa, Bùi Thư bước nhẹ đến trước bàn Hứa Tự, hơi cúi người đặt khay đồ ăn xuống: "Nhờ đại nhân giúp đỡ, tiểu nữ chưa kịp cảm ơn. Mới đến nơi, chưa có gì, chỉ có thể mượn hoa dâng Phật, mong đại nhân đừng chê bai."

Y vừa nói, vừa dần dần dựa người về phía Hứa Tự, mắt không quên nhìn lên bàn, muốn xem trên mặt bàn có những gì, có cái gì y muốn nắm bắt hay không.

Hứa Tự tiện tay lấy cuốn sách bên cạnh che đi thư từ trên bàn, đồng thời hơi nghiêng người, tránh khỏi thân hình Bùi Thư dựa vào: "Lòng tốt của cô nương, Hứa mỗ xin ghi nhớ."

Tên khốn này!

Nhìn thư từ trên bàn bị che khuất, Bùi Thư trong mắt lóe lên một tia tức giận, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ôn hương nhuyễn ngọc* định dựa vào lòng Hứa Tự: "Ân cứu mạng của đại nhân, tiểu nữ không biết làm sao để báo đáp..."

(*)miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, tỏa ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Thân hình y đổ về phía trước nhưng không chạm được vào ai, Hứa Tự đột ngột đứng dậy: "Cô nương, xin tự trọng."

Ánh mắt Bùi Thư lấp lóe, càng thêm táo bạo lao về phía Hứa Tự: "Đại nhân nói gì vậy, đại nhân đã cứu mạng tiểu nữ, làm bất cứ điều gì cũng là lẽ đương nhiên..."

Phía sau là giá sách, Hứa Tự muốn tránh né, nhưng động tác lao tới của y quá bất ngờ, lại sợ y không may đυ.ng vào giá sách, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy: "Cô nương không cần phải như vậy, Hứa mỗ không hề có ý đồ gì, chỉ mong cô nương được như ý mà thôi."

Bàn tay hắn rất có quy củ, chỉ chịu chạm nhẹ vào vài phần ống tay áo, Bùi Thư nhìn Hứa Tự nghiêng đầu sang một bên, hứng thú thổi một hơi nhẹ bên tai hắn: "Đại nhân sao không nhìn tiểu nữ."

Vành tai nổi lên từng đợt đỏ ửng, bàn tay sát bên Bùi Thư nóng bỏng đến kinh ngạc, Hứa Tự dán mắt vào một góc thư phòng, không dám phát ra lời nào.

Nhìn thấy hắn như vậy, Bùi Thư càng thêm hứng thú, y tiến sát bên tai Hứa Tự, hơi thở như lan*: "Tiểu nữ mang đến cho đại nhân bánh ngọt, đại nhân có muốn dùng không?"

(*)miêu tả hơi thở khi thở ra thanh nhã và thơm ngát như một đóa hoa lan.

Lông mi Hứa Tự rung lên.

Đó là sự đồng ý.

Bùi Thư âm thầm chế giễu, y vòng tay ôm lấy cổ Hứa Tự, tay áo rộng lớn trượt xuống từ cánh tay thon dài, lộ ra làn da trắng muốt: "Tiểu nữ mệt mỏi, còn phải làm phiền đại nhân giúp đỡ."

Đôi tay rơi xuống bên hông chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đặt lên vòng eo và cổ tay Bùi Thư, dùng sức bế y lên.

Vòng eo thon gọn nằm gọn trong lòng bàn tay, vừa vặn một nắm, Hứa Tự bế Bùi Thư đến trước bàn ngồi xuống, bàn tay lớn ôm lấy eo y, sắc đỏ từ vành tai lan tới sau gáy, nhưng vẫn không hề buông Bùi Thư xuống.