Chương 14

Máu khắp toàn thân cậu bắt đầu kêu gào, bạo ngược, muốn hủy diệt!

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều lần, không có nghĩ tới kết quả là như vậy, người mẹ cao không thể với tới trong mắt cậu lại bị bắt ép sinh ra cậu bằng cách như vậy.

Cậu nhớ tới chính mình vừa mới mắng mẹ là ‘con đĩ’, hẳn là cô rất thống khổ. Cậu có lập trường gì để mà mắng cô như vậy?

Cho dù biết cậu không phải là con ruột thì trong lòng cũng vẫn còn mang theo đôi chút mừng thầm… Nhưng cố tình cậu lại là con ruột của cô, vẫn là nguyên tội không thể tha thứ được!

Tiếng nói của cậu có chút run rẩy, “Vậy… Con rất xin lỗi…”

Cậu im lặng hơn nửa ngày mới như là tiêu hóa xong tin tức này, cậu nỗ lực nửa ngày mới không suy nghĩ miên man những cái sự thật đau xót bi thương mà cô đã cố tình lờ đi đó, lại lần nữa chuyển dời đề tài tới trên người mình.

“Nhưng mà…” Cậu ngẩng đầu lên, làm cho chính mình bình tĩnh lại, nỗ lực làm cho những lời lẽ chỉ trích của chính mình trở nên chính đáng: “Nhưng mà… Con cũng… Vô tội mà, đúng không?”

“Lúc đó mẹ cũng có thể phá thai… Không ai có thể tự lựa chọn nơi mình được sinh ra cả.”

“Nếu như mẹ không có phá bỏ con, thì nên yêu thương con!” Không sai! Chính là như vậy! Hắn bị chính bản thân mình thuyết phục mất, cô trời sinh hẳn là nên yêu thương cậu!

“Nhưng mà mười sáu năm này, mẹ chưa từng yêu thương con, không hề có….” Cậu thống khổ ôm chặt lấy đầu, cuộn tròn ở trên ghế sô pha: “Mẹ của con, chưa bao giờ giống như những người mẹ khác, vào lúc mà con làm rất tốt sờ sờ đầu con, khen ngợi con, ôm con một cái. Mẹ, vì cái gì mà mẹ lại đối xử lạnh lùng với con như vậy?” Ở thời điểm các bạn nam khác oán giận chính mình đã trưởng thành rồi mà vẫn bị người lớn trong nhà sờ loạn đầu tóc, ở các bạn nữ khác luôn phỉ nhổ hay bị ba mẹ bắt lấy hôn má khiến mặt dính đầy nước bọt thật là ghê tởm, có biết rằng cậu hâm mộ cái loại thân mật như vậy tới mức nào hay không?”

Tiếng nói của Thẩm Quỳnh Anh mềm nhũn: “Mẹ cũng vô cùng xin lỗi…”

“Nhưng mà…” Cô bóc trần sự thật tàn khốc: “Mẹ cũng không có chủ động muốn sinh con ra, khi đó mẹ rời nhà trốn đi không một xu dính túi, không có tiền phá thai, tới vấn đề ấm no còn phải miễn cưỡng, không phải bôn ba khắp nơi đã là vạn hạnh rồi, mà con… Là bị ép buộc phải sinh ra.” Cô đi tới gần Thẩm Ẩn ngồi xuống: “Con biết mẹ sinh ra con như thế nào sao? Mẹ không có tiền đi bệnh viện, không có bảo hiểm y tế, mẹ sinh con ở trong căn phòng cho thuê, tự mình cắt đứt cuống rốn tựa như những người ở cổ đại lạc hậu vậy.” Tiếng nói cô bình tĩnh tới gần như không mang theo chút phập phồng nào cả: “Mẹ nên cảm thấy may mắn vì khi đó không xuất huyết nhiều, cũng không có bị sản hậu.”

“Lúc trước mẹ cũng muốn bỏ con.” Ánh mắt của cô có chút mê mang khi phải lâm vào hồi ức: “Thời điểm mẹ mang thai bảy tháng còn phải làm công việc thể lực kiếm sống, con biết mẹ hy vọng con sảy mất tới nhường nào không? Chẳng sợ bởi vậy sẽ khiến thân thể mẹ tổn thương, cả đời không con cái cũng chẳng sao cả…”

“Nhưng mà con quá ngoan cường, vẫn kiên trì mãi cho tới khi ra đời.” Khi đó mỗi ngày cô đều phải sống trong sự nơm nớp lo sợ, mơ màng hồ đồ ôm tâm lý cùng chết với đứa trẻ mới chào đời.