Chương 5

Nhưng mà mấy lời nói đầy chua chát này lập tức bị một sư tỷ vì sự ồn ào mà không thể học bài để đi thi thạc sĩ phản bác: “Cho nên đổ nướ© ŧıểυ ra mà soi chính bản thân mình xem đi? Mấy người có cao như người ta hay đẹp trai như người ta không? Cho nên cao phú soái đặt ở trước mặt không thích, mắt mùi coi trọng mấy người thường thường vô kì như mấy người mới được gọi là không hám giàu có đúng hay không? Mấy người có thu nhập được nhiều bằng một cái chi nhánh Vân Đài này của người ta à?” Mấy lời nói chua ngoa đâm thẳng vào tim này khiến không khí nháy mắt đình trệ lại, cũng trọc trúng tim đen của mấy sinh viên bây giờ vẫn còn đang dùng tiên sinh hoạt trong nhà cung cấp, học tỷ cười ha hả một tiếng, mất kiên nhẫn nói; “Có toan tính gì đó còn không bằng học hành cho tử tế đi, một đám là phàm nhân phế vật bớt xem truyện tu tiên lại đi.”

Không sai, tuy rằng bà chủ của nơi này cũng không có học hành ở bên đại học Vân Đài nhưng vẫn cứ lấy khí chất siêu nổi bật xuất hiện trên các diễn đàn của trường, hoàn toàn xứng với đóa hoa của Vân Đài. Giáo hoa thường có nhưng nữ thần thì hiếm có. Thư viện Vân Đài trừ bỏ là một cái thư viện để đọc độc đáo ra nó cũng dần dần trở thành khung cảnh như những tiệm ăn tại nhà hay quán tạp hóa xung quanh vườn trường.

Vốn dĩ người đi đọc sách đều là sinh viên, sinh viên thi lên thạc sĩ, thậm chí có chút nhân sĩ tinh anh tự mang notebook tới để gϊếŧ thời gian, vốn không nên xuất hiện tình huống ồn ào không có chút tố chất nào như vậy, nhưng cái sự thật là bông hoa cao lãnh của bọn họ đã bị người ta hái có lực đánh sâu quá lớn, phải biết rằng hơn phân nửa những người có giới tính nam tới đây ôm tâm tư chiêm ngưỡng nữ thần, thuận tiện mang tâm tư ngày nào đó vận khí tốt được lật tới tên. Nhưng mà năng lực khống chế đám đông của vị học tỷ kia vô cùng tốt, không khí nóng nảy biến thành hư không, mặc kệ là bởi vì cái gì, tâm tư có ở đây hay không, mọi người đều bắt đầu yên lặng gặm nhấm sách vở.

Khóe miệng của Thẩm Quỳnh Anh hơi hơi nhếch lên, đẩy cửa đi về phía Hạ Bích đang ôm một bó hoa hồng. Đúng vậy, tuy rằng tính cách cô vẫn luôn lạnh lẽo nhưng đối với một người ôn tồn lễ độ đã theo đuổi mình bốn năm trời cô cũng đang chậm rãi bị hòa tan.

Hạ Bích là quản lý cao cấp của một xí nghiệp, dáng vẻ người cũng như tên vô cùng văn nhã ôn nhu, bắt đầu gặp gỡ từ chuyến du lịch ngắn ngày từ bốn năm trước anh bắt đầu triển khai cuộc theo đuổi yên lặng không tiếng động với cô, mà khi phát hiện sự kháng cự lạnh băng của cô xong, anh không có lui bước giống như 90% những người còn lại vì sự “bảo thủ” của cô mà là kiên trì tiếp tục, cũng săn sóc thả chậm tiết tấu, kéo giãn khoảng cách với cô, ai có thể tin tưởng được rằng đôi tình lữ “ái muội” bốn năm này tới ngày hôm qua mới xác định mối quan hệ chứ? Thậm chí tới tay bọn họ cũng chẳng nắm qua vài lần.

Đối mặt với một người theo đuổi kiên nhẫn săn sóc ôn nhu như vậy, cho dù trái tim Thẩm Quỳnh Anh cứng rắn như sắt cũng khó có thể không rung động được, đúng vậy, cho dù không có liên quan gì tới tiền tài hết, Thẩm Quỳnh Anh là một con người thanh cao chân chính, có lẽ là chịu gia đình gia giáo hun đúc, nên cô thật sự không chút để ý tới tiền tài, ôn nhu là con đường duy nhất mở ra nội tâm của cô.