Chương 46: Ngươi Có Phải Hay Không Mang Thai (1)

Buổi tối 7 giờ, bóng đêm buông xuống, trên đường xe chạy tấp nập, vừa tan tầm liền kẹt xe, toà nhà cao tầng sáng lên lộng lẫy.

Hoắc Nam Phong mới vừa xã giao xong tại một bữa tiệc, vội vàng về chung cư tìm Thẩm Thần, lúc này bị kẹt trên cầu vượt, phiền muộn cực kì, nhịn không được móc di động gọi điện thoại cho Thẩm Thần.

Loại này tâm tình cùng năm đó hắn theo đuổi Thẩm Thần có chút tương tự.

Đương nhiên, Hoắc Nam Phong cũng không cảm thấy chính mình muốn cùng Thẩm Thần một lần nữa bắt đầu lại, hắn cũng không có ý tưởng khác, chính là tâm ngứa ngáy, muốn nghe thanh âm của Thẩm Thần.

Kết quả gọi ba cuộc điện thoại, không người nghe, nhắn tin cũng không có người trả lời.

Sắc mặt Hoắc Nam Phong hơi trầm xuống, nhướn mi, từ hộp thuốc lấy ra một điếu.

Không quá hai giây, hắn lại đem thuốc nhét trở lại hộp, nghĩ vẫn thôi, nếu y ngửi được một thân mùi thuốc của hắn, khẳng định sẽ trốn tránh không cho hắn chạm vào.

Đại khái tầm hai mươi phút, dòng xe cộ rốt cuộc thông thuận, nếu không phải bởi vì hạn chế tốc độ, nơi nơi đều là camera theo dõi, Hoắc Nam Phong nhất định lái xe nhanh trở về.

Đến 8 giờ, Hoắc Nam Phong trở lại chung cư, mở cửa ra, thấy trong phòng đen như mực, ấn xuống chốt mở mới rõ Thẩm Thần cuộn tròn ở trên sô pha.

Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi, Thẩm Thần ngủ thật sâu, không bị động tĩnh mở cửa của Hoắc Nam Phong đánh thức.

Hắn an tĩnh ngoan ngoãn nhắm hai mắt, dưới ánh đèn gương mặt trắng tinh tế, môi nhàn nhạt hồng, môi dưới so môi trên càng đậm, làm người rất muốn thân cận.

Hoắc Nam Phong cơ hồ mê muội mà nhìn chằm chằm người trên sô pha, nghĩ thầm, nếu là người này lúc tỉnh cũng ngoan ngoãn như vậy thật tốt, hắn khẳng định luyến tiếc cùng y ly hôn.

Như vậy một khắc, Hoắc Nam Phong có điểm hối hận khi đã ký giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng cái này ý niệm cũng chỉ là trong nháy mắt, trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.



Trên sàn nhà mảnh vỡ bình hoa đã bị thu thập sạch sẽ, Hoắc Nam Phong cố tình bước nhẹ, đi đến trước mặt Thẩm Thần, muốn đem hắn ôm về phòng đi ngủ.

Ai ngờ tay vừa đυ.ng tới bả vai Thẩm Thần, Thẩm Thần bỗng chốc mở mắt ra, trong mắt còn chút buồn ngủ cùng mờ mịt, ngay sau đó trở nên thanh tĩnh, một phen đẩy Hoắc Nam Phong ra.

“Đừng chạm vào ta.” Hắn ngồi dậy, lãnh đạm mà nhìn Hoắc Nam Phong, “Ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi tình nhân. Ngươi muốn liền đi tìm muội muội ngươi mà làm.”

Hoắc Nam Phong khó được tâm tư ôn tồn, cũng không sinh khí, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nói: “Hành, ta không chạm vào ngươi, ta cho ngươi ba ngày hảo hảo suy xét. Bất quá ——”

“Bất quá cái gì?” Thẩm Thần nhíu mày.

“Ba ngày sau nếu ta không nghe được đáp án vừa lòng, ngươi biết hậu quả.” Hoắc Nam Phong ngữ khí uy hϊếp, “Ta kiến nghị ngươi ba ngày này suy xét nghĩ muốn cái dạng phòng cùng xe hoặc là thẻ gì.”

Ngữ khí rõ ràng đem hắn trở thành tình nhân mua bán.

Thẩm Thần lộ vẻ chán ghét, lười cùng Hoắc Nam Phong sinh khí, đổ một chén nước, cố ý đi đến sô pha ngồi xuống, không muốn cùng Hoắc Nam Phong dựa vào thân cận quá.

Hoắc Nam Phong nhẫn nhịn, hỏi: “Còn không có ăn cái gì đi? Muốn ăn cái gì?”

Thẩm Thần không quen nhìn hắn bộ dáng hư tình giả ý, phiền chán mà nói: “Không ăn uống.”

Hắn xác thật không ăn uống.

Từ khi được chẩn đoán chính xác mang thai, trên cơ bản ăn cái gì ói cái đó, làm hắn cái gì cũnh không muốn ăn, vì bảo bảo lại không thể không ăn, lăn lộn đến khó chịu

Hoắc Nam Phong cũng không biết Thẩm Thần có thai, còn tưởng rằng hắn nổi tính tình, vì thế tự chủ trương đặt một bàn ngọc tường viên, tất cả đều là món Thẩm Thần thích ăn.