Chương 4

Hoắc Lâm càng nghĩ đầu lại càng trướng, bộc phát không được muốn nuốt cũng không trôi, chặn ở ngực thiếu chút nữa tiễn hắn ta đi tây thiên.

Nhất là khi nhìn thấy Hạ Vãn và Hoắc Dục, một người hơi ngẩng đầu, một người hơi cụp mắt, không biết xấu hổ, càng khiến hắn ta giận không kìm được.

“Hạ Vãn!" Hắn ta trầm giọng kêu, gân xanh thái dương giật giật.

Hạ Vãn nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, lập tức sợ hãi trốn vào trong lòng Hoắc Dục.

Rõ ràng vừa rồi còn bộc lộ tài năng, rõ ràng còn kiêu ngạo như vậy, nhưng Hoắc Dục vẫn ôm cậu vào trong ngực, trấn an xoa xoa cái ót đen nhánh của cậu, như là bảo vệ cậu vô cùng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Lâm lại không có nhu hòa như vậy.

“Gọi chị dâu." Giọng Hoắc Dục tuy rằng vẫn rất nhạt nhưng lại ẩn ẩn mang theo uy áp, "Đều đã là người đã đính hôn, sao còn không biết lớn nhỏ y như khi còn bé vậy?”

“Còn nữa,” anh dừng một lát, "Chuyện hôm nay, em và Khâu Khởi nên xin lỗi chị dâu em.”

"Hừ!" Khâu Khởi tức giận đến nghiêng đầu, Hoắc Lâm thì hầu kết lăn lộn, một ngụm máu già suýt chút nữa nhịn không được phun ra ngoài.

Hai người bọn họ đều không lên tiếng, Thẩm Diễm trái lại vẫn nhàn nhã ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt nở nụ cười.

Chị dâu chó má gì?

Trên thực tế, từ tháng trước khi xuất hiện trong giới này, Hạ Vãn vẫn luôn đi theo Hoắc Lâm.

Có lẽ đứa bé này lớn lên quá đẹp quả thật rất có thể diện, ngắn ngủi một tháng mà thôi, Hoắc Lâm liền dẫn cậu tham dự yến hội rất nhiều lần, chỉ riêng Thẩm Diễm đã gặp qua hai lần rồi.

Hơn nữa, trên đường từ sân bay trở về, anh ta cũng không nghe Hoắc Dục nhắc tới nửa chữ "chị dâu".

Cũng chỉ đi tòa Tiết thị, người ta mới miễn cưỡng mở miệng tôn quý ra, sau khi biết được cậu con trai yêu quý nhà họ Tiết lạc đường khi nhỏ vẫn chưa tìm thấy, cũng lại ngậm miệng không nói gì nữa.

Cũng không biết người lãnh đạm như vậy, làm sao nghĩ ra chiêu tổn hại như thế?

Cơ mà cái tát này đánh vào mặt Hoắc Lâm, thật đúng là vang dữ dội.

Làm bạn tốt, anh ta sao có thể không tiến lên thêm dầu vào lửa đây?

“Chào chị dâu." Thẩm Diễm ho một tiếng, dẫn đầu đi tới trước mặt Hạ Vãn, cung kính kính kêu một tiếng, còn nói, "Hôm nay thật đúng là một ngày tốt lành, nhà họ Hoắc song hỷ lâm môn, chú Hoắc biết được chắc chắn sẽ rất cao hứng.

Tiếng chị dâu của Thẩm Diễm vừa mở đầu, những người khác xem náo nhiệt cũng đều nhao nhao tiến lên chào hỏi, cứ như những người lúc trước cười nhạo ồn ào kia cũng không phải bọn họ vậy, trong lúc nhất thời trong đại sảnh đều là âm thanh "Chị dâu", Hạ Vãn vậy đại não âm ỉ đau nhức.

Xuân hàn se lạnh, mặc dù trong phòng mở điều hòa, áo sơ mi ướt đẫm vẫn làm cho Hạ Vãn lạnh phát run.

Hoắc Dục nắm cổ tay cậu, cụp mắt hỏi: "Lên lầu thuê phòng, đi thay quần áo?”

Trong tiếng "chị dâu", Hạ Vãn không nghe rõ, chỉ nghe rõ hai chữ "thuê phòng".

Đùa à!

Hoắc Dục chính là nhân vật phản diện!

Cho dù bây giờ cậu không còn ốm đau như trước, nhưng vẫn nhớ nhung cuộc sống bình thường thân thể khỏe mạnh gần như thành chấp niệm đi nữa cũng không thể nào đói khát đến mức đến mức dưới tình hình không rõ gì liền đi thuê phòng với nhân vật phản diện?

Hạ Vãn đề phòng giương mắt, lông mi ướt sũng không còn lạnh lùng sắc bén như lúc đối mặt với Hoắc Lâm, ngược lại thật sự giống như nai con có thêm vài phần ngây thơ, khiến người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc.

“Tôi muốn về nhà." Cậu nhỏ giọng nói.

Hoắc Lâm và Khâu Khởi vẫn chưa xin lỗi cậu, nhưng cậu đã sớm không quan tâm.

Rượu với nhục nhã cậu đã trả lại, mà Hoắc Dục đến, càng làm cho tiệc đính hôn của Khâu Khởi và Hoắc Lâm trở thành một trò cười, còn có cái gì trả thù tốt hơn sao?

Hơn nữa đối với cậu mà nói, giờ phút này còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, ví như rời xa người rác rưởi, ví như trở về tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ…

Tuy rằng còn không biết xuyên sách đối với cậu mà nói đến tột cùng là họa hay phúc, nhưng ít ra, giờ phút này cậu có được thân thể khỏe mạnh mà trước kia mình mơ ước tha thiết.

Lúc này đây, cậu muốn sống khỏe mạnh, không muốn bị bệnh, uống thuốc, tiêm..., không ngừng nằm trên giường bệnh, khiến cha mẹ người thân lo lắng.

Quan trọng nhất là, cậu cần mau chóng sắp xếp lại mớ trí nhớ hỗn độn trong đầu.

“Được." Hoắc Dục gật đầu, thanh âm cực kỳ dịu dàng.

Hắn ôm nữa người Hạ Vãn vào trong ngực, nói với Hoắc Lâm: "Anh đưa chị dâu em về nhà thay quần áo trước."

Hắn cao hơn nửa cái đầu Hạ Vãn, hai người lại cực kỳ đẹp, đứng chung một chỗ có loại cảm giác xứng đôi vừa lứa, dù cho ai nhìn đều sẽ cảm thấy xứng đôi cực kỳ.

Nhưng càng như vậy Hoắc Lâm lại càng tức giận, hơn nữa ba chữ "thay quần áo" càng khiến cho hắn ta liên tưởng lung tung.

Khóe miệng hắn ta cứng ngắc kéo kéo, ánh mắt lại như một thanh lãnh đao gắt gao đóng chặt trên người Hạ Vãn, giống như chỉ cần cậu dám rời đi với Hoắc Dục, hắn ta liền nhào tới xé cậu thành từng mảnh nhỏ.

Cũng chính là khi dễ nguyên chủ không bối cảnh không gia thế mà thôi.

Hạ Vãn nhếch môi cười, lạnh nhạt khinh bỉ, sau đó liền dựa vào trong lòng Hoắc Dục đi ra cửa.

Ánh mắt lạnh như băng sau lưng cùng nhiệt độ cơ thể mang theo mùi gỗ nhàn nhạt bên người cùng nhau xâm nhập tới, Hạ Vãn nhịn không được càng dựa sát vào trong lòng Hoắc Dục.

Dù sao Hoắc Lâm và Khâu Khởi cũng đã đắc tội hết rồi, cậu không ngại ghê tởm đối phương thêm.

Tựa hồ có tiếng cười rất thấp từ đỉnh đầu truyền tới, cánh tay khoác lên đầu vai cũng phối hợp chặt chẽ.

Khóe môi Hoắc Dục khẽ nhếch, ánh mắt rủ xuống, trong tầm mắt là sợi tóc đen nhánh ẩm ướt của Hạ Vãn dán sát vào thái dương trắng như tuyết, dù nhìn thế nào, đứa bé này đều mang theo hơi thở vô hại với người và động vật, nhưng ngoài ý muốn là cậu rất có năng khiếu trong chuyện chọc người ta tức điên.