Chương 7

Trong không khí một mảnh yên tĩnh, Hoắc Dục nhìn Hạ Vãn không nói gì, một khuôn mặt tuấn tú cũng thấp thoáng trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình.

Hạ Vãn hơi do dự, nghĩ bụng nếu không thì thôi đi.

Công bằng mà nói, yêu cầu này đúng là có hơi vượt quá giới hạn, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ mới lần đầu tiên gặp mặt.

Coi như cách đây không lâu bọn họ từng đứng ở cùng một chiến tuyến, thì cũng chỉ là bởi vì bọn họ lúc ấy đối mặt chung kẻ địch, mà hiện tại, kẻ địch không ở đây, bọn họ tự nhiên cũng phải trở về thân phận người xa lạ.

Nếu không phải rơi vào tình cảnh éo le như này, rơi vào một thế giới xa lạ rồi còn chưa thể hoàn toàn dung hợp ký ức nguyên chủ, thì Hạ Vãn hẳn là sẽ không đề cập yêu cầu đột ngột như vậy.

Nhưng hiện tại bên cạnh cậu quả thật chỉ có Hoắc Dục có thể xin giúp đỡ.

Đầu ngón tay mân mê trong túi áo khoác, Hạ Vãn vừa định mở miệng, không ngờ một trận gió lạnh thổi tới, sặc đến mức cậu hắt xì hai cái.

Lúc ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp kia đã bị hơi nước mỏng thấm ướt, dưới ánh trăng mờ thuần khiết giống như tinh linh không nhiễm bụi trần, lại giống như nai con bàng hoàng không nhà để về...

"Lên xe đi." Hoắc Dục dời mắt đi, thản nhiên nói, "Nếu cậu có thể chấp nhận ngủ sô pha."

"Hả?" Hạ Vãn kinh ngạc lên tiếng, nhẹ như ảo giác.

Không phải muốn từ chối ư? Chẳng lẽ là cậu hiểu lầm?

Nhưng Hoắc Dục sảng khoái như vậy, cậu trái lại hơi chần chờ.

Đối phương dù sao cũng là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện dễ nói chuyện như vậy sao?

Cậu có chút do dự, đầu ngón tay trong ống tay áo nhịn không được lại nhẹ nhàng chà xát.

Trong cuộc sống trước đây, Hạ Vãn vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, nói đúng ra, cậu hẳn là vẫn luôn bị vây trong trạng thái được bảo vệ quá mức.

Gần như tất cả áp lực và thương tổn trước khi đến chỗ cậu, cũng đã bị người nhà của cậu ngăn cản hóa giải hết.

Ngoại trừ vấn đề sức khỏe, cậu chưa từng gặp phải chuyện gì không tốt, càng chưa từng tiếp xúc với người có ác ý với mình.

Nhưng bây giờ, đã không còn những người yêu thương cậu nữa, tất cả đều phải do cậu một mình đối mặt.

Hơn nữa trong sách cũng có nói, Hoắc Dục là người âm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn, vì gia sản nhà họ Hoắc, ngay cả loại chuyện lưỡng bại câu thương cũng có thể chơi đỉnh đến...

khoảng thời gian xuyên qua này, mặc dù đối mặt với ác ý và tổn thương cực lớn, Hạ Vãn cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng chỉ nghĩ đến người nhà của mình, chóp mũi và ánh mắt của cậu đồng thời trở nên chua xót.

Không biết người trong nhà có phát hiện cậu đã không còn hay không, nếu như phát hiện, bọn họ có thể tiếp nhận được hay không?

Bởi vì bệnh của cậu, bọn họ kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý tùy thời chia lìa, nhưng hiện tại thật sự đến ngày đó, như thế nào vẫn khó chịu như vậy?

"Không đi nữa à?" Có lẽ Hạ Vãn trầm mặc hơi lâu, giọng Hoắc Dục trầm thấp có chút mất kiên nhẫn.

Hạ Vãn mím môi, muốn ép chóp mũi chua xót xuống, nhưng cậu vừa động chất lỏng nóng bỏng liền theo đuôi mắt trượt xuống.

Như cây hoa nhài trắng sau cơn mưa kia, làm cho người ta bất giác phiền chán, chỉ có thương tiếc.

Hoắc Dục giật mình, một lát sau mất tự nhiên nghiêng đầu: "Thật ra tôi ngủ sô pha cũng không sao."

Không biết vì sao, bộ dáng hắn hiểu lầm chút luống cuống không hiểu đâm trúng chỗ cười nào của Hạ Vãn, cậu ngẩng đầu, nước mắt trong mắt chưa khô, khóe miệng cũng đã nhếch lên.

Thẩm Diễm bên cạnh rốt cục nhìn không nổi nữa, quyết định buông tha cho chức nghiệp "Tài xế" vinh quang vĩ đại này, ai mẹ nó thích làm thì làm đi.

Anh ta xoay chìa khóa xe quanh đầu ngón tay vài vòng, sau đó ném vào trong tay Hoắc Dục: "Muốn ngủ thế nào các cậu về nhà đóng cửa lại từ từ thương lượng có được hay không?"

Gió đêm càng lạnh, nhưng trong xe lại rất ấm áp.

Đối với Hạ Vãn mà nói, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không xa lạ gì, bởi vì quyển sách kia chính là lấy thành phố của cậu làm bối cảnh.

Nhưng nếu nhìn kỹ, chi tiết vẫn có không ít chỗ không giống với cuộc sống hiện thực.

Ví dụ như khách sạn Đế Đô bọn họ vừa mới ở, trong hiện thực nơi đó tuy rằng cũng là một khách sạn, nhưng tên lại không phải là Đế Đô.

Xe một đường chạy về phía trước, Hạ Vãn một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên nghiêm túc chải vuốt ký ức nguyên chủ trong đầu.

Cuộc sống của nguyên chủ cũng không phức tạp, chỉ cần tĩnh tâm lại, rất nhanh liền có thể rõ.

Rất nhanh, Hạ Vãn liền từ đó biết được, nguyên chủ không có mẹ, bên cạnh chỉ có một người ba hai chân tàn tật, tên là Hạ Thành Chương.