Chương 12

Nhắc tới chuyện này, khí thế cường đại vừa rồi còn của Cơ Hướng Vãn dùng mắt thường có thể thấy được bỗng dừng lại.

Anh đặt tay lên môi ho nhẹ một tiếng: "Cũng không có gì đẹp…”

Nhưng Hề Thần đã kéo điện thoại di động của anh lại đây.

Phía trên trang chat rõ ràng hiển thị ba chữ "Bình hoa nhỏ".

Đây là cái tên khốn kiếp gì, vậy mà đặt cho bà xã của mình một cái ghi chú như vậy.

Hôm nay là bình hoa nhỏ, ngày mai có phải là heo ngốc nhỏ, bé dâʍ đãиɠ hay không?

Không thể tha thứ!

Hề Thần tức giận ôm ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không muốn để ý đến tên khốn kiếp đáng ghét này.

Hôm nay không có nhẫn kim cương lớn trấn an, cậu sẽ không ngủ với tên khốn kiếp này! Để anh lăn vào phòng khách đi!

Nửa giờ sau, Hề Thần đứng ở cửa phòng khách, không thể tưởng tượng nổi nhìn tên khốn kiếp đang cởi cà vạt:

"Anh lại để cho em ngủ phòng cho khách?"

Cơ Hướng Vãn không hiểu tính tình nhỏ nhen của cậu: "Chẳng lẽ cậu muốn ở chung phòng với tôi?”

“Em đã kết hôn với anh rồi, không ở cùng phòng với anh sao?”

Tên khốn này còn nghĩ muốn ly hôn sao?

Cơ Hướng Vãn trầm tư vài giây, ý đồ nhìn rõ tâm tư của bình hoa nhỏ trước mắt.

Từ hôm qua cho tới sáng sớm hôm nay mới qua bao lâu, đối phương rõ ràng vẫn là một dáng vẻ "Anh tên khốn kiếp chờ đó cho ông đây", kết quả ngắn ngủi một thời gian, đến tột cùng đã trải qua lột xác như thế nào, thành trạng thái vừa thích làm nũng trước mắt này?

Quả thực là Nữu Hỗ Lộc Thần đầy máu trở về!

Càng khó chơi.

Mắt thấy đối phương sủ dựng tuyệt chiêu ăn vạ dựa ở cửa phòng, bắt đầu giả khóc: "Không có thiên lý mà, ông xã bỏ vợ bỏ con không cho vào cửa, đêm tân hôn người vợ ở ngoài cửa phải chịu khổ chết đói!"

Nói cứ như là không cho cậu vào nhà vậy!

Cơ Hướng Vãn nhìn cậu diễn trò, huyệt thái dương nhảy thình thịch:

“"Con" ở đâu ra vậy? Cậu sinh cho tôi một đứa?"

Thấy chiêu này không có tác dụng, Hề Thần thu nước mắt lấy di động ra: "Em muốn nói cho mẹ biết anh ức hϊếp em.”

Cơ Hướng Vãn lạnh lùng ôm ngực nhìn cậu làm loạn.

Hề Thần ho khan vài tiếng, nghẹn ra âm sắc khóc nức nở, sau đó giả vờ dán điện thoại di động vào tai mình:

“Alo? Mẹ, con là Hề Thần......”

Điện thoại di động đột nhiên bị người ta cướp đi từ bên tai.

Cơ Hướng Vãn nhìn di động chưa mở khóa, đen mặt chậm rãi nghiêng người nhường đường: "Vào đi.”

Trận đầu thắng lợi, Hề Thần lại không vui vẻ nổi.

Tên khốn kiếp hung dữ cái gì mà hung dữ!

Rõ ràng là anh không cho vợ mới cưới vào phòng, anh còn có lý?

Hề Thần rất không vui đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra lập tức nhào lên trên giường rộng thùng thình của đối phương, dùng chăn bao lấy cả người mình.

Hề Thần chọc chọc Ký Phi Dương:

“Hu hu hu tôi bị người ta ức hϊếp!”

“Có chuyện gì vậy?”

Hề Thần một năm một mười nói chuyện vừa mới xảy ra cho Ký Phi Dương, cuối cùng oán hận bổ sung: "Anh ấy còn để ghi chú của tôi là "Bình hoa nhỏ", thật quá đáng! Cậu nói tôi mắt mù tới cỡ nào mà coi trọng loại ông xã này?”

Anh em gặp nạn, rút miệng tương trợ.

"Thật quá đáng, hôm nay anh ta dám đặt cho Thần Thần của chúng ta loại ghi chú vớ vẩn này, ngày mai có phải là có thể bạo lực gia đình hay không? Loại cặn bã này gạt bỏ sớm một chút! Thần Thần của chúng ta độc mỹ!"

“Cơ Hướng Vãn gan lớn rồi, chuyện trước kia không nói nữa, sau khi kết hôn lại còn lạnh lùng vô tình như vậy, trắng mù một khuôn mặt tốt.”

“Hắn gặp qua ai đẹp mắt như Thần Thần của chúng ta vậy sao? Có được Thần Thần như có được thiên hạ, có Thần như thế, còn cầu gì nữa!