Chương 21

Cậu lau nước mắt, chậm rãi nâng bộ sưu tập đời nhà Nguyên được coi là bình hoa lên.

Cơ Hướng Vãn thấy cuối cùng cậu cũng không khóc nữa, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Anh đây không phải an ủi cậu, chủ yếu là cái tên này khóc lên quá đáng ghét.

Cơ Hướng Vãn nghĩ như thế.

Hai người dùng thủ pháp vụng về, cột nụ hoa đã biến thành hai nửa lại với nhau.

“Ông xã ngủ ngon~”

Hề Thần một lần nữa bị dỗ đến vui vẻ, dùng ngữ khí tràn đầy vui vẻ và chờ mong, nói lời từ biệt với Cơ Hướng Vãn.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cậu: "Ngủ ngon.”

Đêm tối gió mát trăng cao, một bóng người lặng lẽ rời khỏi biệt thự.

Đèn bên ngoài mờ ảo, chiếu ra đường nét mặt mày thâm thúy.

Mặt mày anh tuấn cảnh giác đánh giá bốn phía, ngay sau đó rón rén tiếp cận bụi hoa.

Ban ngày ở tập đoàn là ông lớn oai phong một cõi, lại thừa dịp đêm tối... Khổ sở tìm kiếm hoa hồng màu lam.

Ngày hôm sau khi Hề Thần tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện đóa hoa hồng màu lam kia quả thật khép lại cùng một chỗ, thậm chí thoạt nhìn còn trưởng thành một chút.

”Oa! Ông xã! Cơ Hướng Vãn! Anh mau tới xem!" Hề Thần hưng phấn hô to gọi nhỏ, "Sống lại rồi!”

Người nào đó ẩn sâu công danh sắc mặt bình tĩnh, nhìn bình hoa vui vẻ nói: "Cậu xem, tôi không có lừa cậu.”

“Cả đêm có thể lớn nhanh như vậy sao?" Hề Thần không nhịn được đưa ra nghi hoặc.

Động tác của người nào đó hơi cứng ngắc.

“Quên đi, có thể là nước em dùng có dinh dưỡng". Đối phương nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ, đưa ra kết luận.

Khóe miệng mềm mại của cậu vểnh lên, thần thái trong mắt sáng láng, như là mặt trời mới sinh trà trộn vào, sáng đến mức người không dời mắt ra được.

“Cảm ơn ông xã thân yêu của em!" Đối phương ôm bình hoa dạo một vòng, rất đáng yêu.

“Đừng buồn nôn". Cơ Hướng Vãn dời tầm mắt đi.

*

Chờ lúc Cơ Hướng Vãn ra cửa, nghiêng đầu thoáng nhìn Hề Thần ôm đóa hoa hồng màu lam kia, đang gọi điện thoại video với phu nhân La An Yến.

Giọng nói Hề Thần líu ríu truyền đến, mơ hồ có thể bắt được các loại chữ như là "Đóa hoa khép lại" "Lớn lên rất nhanh".

La An Yến bên kia mỉm cười nghe, cũng nhạy bén phát hiện ra con trai mình.

Ánh mắt bà sắc bén, hỏi: "Vợ chồng son các con hiện tại ở chung thế nào? Hướng Vãn có ức hϊếp con không?”

Hề Thần cũng không có phát hiện người đàn ông đứng ở phía sau.

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút. A, tuy rằng Cơ Hướng Vãn bình thường có hay tức giận, nhưng là sẽ rất hào phóng mà cho cậu tiền, bôi thuốc cho cậu, còn cùng nhau xem hoa hồng bị thương "Sống lại" với cậu ...

“Không có ức hϊếp con." Hề Thần ngồi trên sô pha, vui vẻ nhếch chân, "Ông xã rất tốt.”

Cơ Hướng Vãn ở phía sau kinh ngạc nhướng mày.

La An Yến nghe thấy Hề Thần ngọt ngào gọi "Ông xã", không khỏi cười đến răng không thấy mắt.

“Nhưng mà..." Hề Thần suy nghĩ một chút, lại bĩu môi bổ sung, "Chỉ là anh ấy bận rộn công việc, không có thời gian ở bên con.”

La An Yến biết rõ tính tiểu của con trai mình, lập tức dặn dò: "Hướng Vãn, con cũng nhớ ở bên Thần Thần nhiều hơn nha. Mấy ngày nữa không phải có tiệc tối xã giao sao? Dẫn Thần Thần theo cùng làm quen những người đó đi…”

Lúc này Hề Thần mới phát hiện người đàn ông đang đứng ở phía sau mình.

Lén lút cáo trạng bị phát hiện, khuôn mặt to bằng bàn tay của Hề Thần lập tức đỏ bừng.

Có điều cậu nghĩ ngược lại, mình lại không có nói sai cái gì? Cơ Hướng Vãn chỉ lo công việc, không lo gia đình!

Khí thế vốn uể oải đi xuống lập tức trở nên kiêu ngạo một lần nữa.

“Biết chưa? Tuổi trẻ không biết trân quý bà xã, khi già góa vợ chỉ biết rơi lệ.”

Cơ Hướng Vãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cáo mượn oai hùm của cậu, hơi nhếch môi, phun ra trọc khí:

“Biết rồi. Cành cây chưa nhú được chút vàng, gió đông được thế càng càn rỡ*.”

(Trích trong bài thơ “Vịnh liễu” của Tăng Củng, nguyên văn là “Vạn điều do vị biến sơ hoàng, ỷ đắc đông phong thế cánh cuồng”)

Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Hề Thần ở tại chỗ tinh tế thưởng thức câu thơ một chút, như vừa tỉnh mộng, sau khi nhận ra lập tức hô về phía bóng lưng của anh: "Cơ Hướng Vãn! Buổi tối anh về nhà xem em có cắn chết anh không!"