Chương 10: Mỹ nhân ngốc nghếch

Lâm Ngộ An không còn dám nhìn phần bình luận nữa, cậu cảm thấy bản thân giờ đây chẳng khác gì một streamer hài hước.

Mình thật sự là kiểu người này sao?

Vừa phải nhìn video hướng dẫn nhảy, vừa phải thỉnh thoảng đối diện với camera, Lâm Ngộ An chỉ thấy hiệu ứng quà tặng liên tục hiện lên, cuối cùng cũng nhảy xong, cảm giác như mất đi nửa mạng sống.

Như một con cá vừa được kéo lên từ biển, cậu thở hổn hển, "Tớ không nhảy nữa đâu, thật sự không nhảy nữa..."

Không dám xem phản hồi của phần bình luận, cậu quen tay nhìn qua số liệu.

Hơn mười nghìn lượt thích?

Tăng hơn hai trăm người theo dõi mới??

Lượt xem trực tuyến… gần năm trăm người???

… Gì cơ?

Năm trăm người?? Từ bao giờ đông thế này vậy? Họ đến từ đâu? Bị vũ điệu của mình cuốn hút đến sao?

Bỗng nhiên cậu xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.

Chẳng lẽ, không phải chỉ khi nhảy giỏi mới thu hút được đông người xem ư? Có khi nào… mình là thiên tài nhảy múa… Không đời nào!

Rốt cuộc, tại sao lại có nhiều người xem đến vậy?

Lâm Ngộ An cẩn thận nghiên cứu số liệu, rồi nhìn phần bình luận, dần bị không khí vui vẻ của mọi người cuốn theo.

Lạ thật, tại sao mọi người lại thích xem thứ này chứ? Mình biểu diễn như cá bị nướng, vui đến thế sao?

Dù là Lâm Ngộ An cũng hiểu rằng, số liệu này với một người lần đầu livestream như cậu thật quá ấn tượng. Cậu ngơ ngác trước viễn cảnh hàng trăm người đang dõi theo mình.

Liệu có phải, sau này mình phải đi theo hướng này...?

Bên cạnh các bình luận "hahaha", còn có những câu như:

【Đến xem mỹ nam mặc váy】

【Giữ chặt vợ yêu mà hôn!!】

【Nhân loại mà có nhan sắc này sao??】

【Tay của em yêu hồng quá!! Muốn liếʍ!!】

【Eo nhỏ quá, muốn chạm vào!!】

Hiệu ứng máy bay rẽ mây mà bay tới, ngạo nghễ giữa trời xanh.

【Rực Rỡ Vàng gửi tặng: Máy bay x1 x2 x3】

【Tiểu Điềm Lạt: Trời ơi, ba cái máy bay liền, Rực Rỡ Vàng sao vậy, không phải anh nói sẽ không xem à?】

【Rực Rỡ Vàng: Xin lỗi, có lẽ tôi thành biếи ŧɦái rồi】

【Rực Rỡ Vàng: Đẹp quá! Thơm quá! Quá sức hấp dẫn!! Aaa, trước kia chắc tôi bị điên mới nói không thích, tôi yêu em!!】

Hiệu ứng xe sang chạy qua, rải hoa hồng khắp màn hình.

【Biển Sao gửi tặng: Xe hoa hồng】

【Biển Sao: Tôi sai rồi, streamer đâu phải là trà xanh, rõ ràng là niềm vui của cuộc đời tôi! Tôi nguyện tôn bạn làm thần vui vẻ!!】

Lâm Ngộ An: “?????”

Trời ạ, thế giới này điên hết rồi sao?

Lâm Ngộ An thấy lòng sôi sục.

Cậu quyết định vì niềm vui của mọi người, sẽ gạt đi nỗi sợ và sự kiêu ngạo, bộc lộ hết mình, trở thành một streamer giải trí cho mọi người (không phải đâu).

Với sự yêu cầu nồng nhiệt, cậu lại tiếp tục hát thêm vài bài, nhảy thêm vài điệu nữa. Những bài hát đó là cậu cảm thấy tự tin nhất, tin rằng mình đã hát đúng nhịp, vũ điệu thì đơn giản nhất, dù thế cậu vẫn suýt nữa ngã ngửa.

Sự cố gắng của cậu đã mang về một biển tiếng cười, danh hiệu "Mỹ nhân ngốc nghếch."

… Nhưng đây thật sự không phải danh hiệu cậu mong muốn.

Lâm Ngộ An vừa hát vừa nhảy mà không có rap, mệt đến mức đầu óc quay cuồng, cứ như đã chạy hết mười vòng tám trăm mét.

Cậu không biết nên cười hay khóc, "Không sao, chỉ cần các cậu vui là được, huhu…"

Phần bình luận cứ lướt không ngừng, quà tặng thi nhau gửi tới, hiệu ứng nhấp nháy không ngớt, lượng người xem ngày một tăng…

Ba tiếng sau, đêm đã khuya, Lâm Ngộ An – người bị yêu cầu hát thêm điệu nữa, cuối cùng cạn kiệt năng lượng, sau nửa tiếng từ biệt mới kết thúc buổi livestream.

Trước khi tắt sóng, cậu đã lọt vào top 10 bảng xếp hạng người xem trong khu vực.

Tag của cậu liên tục thay đổi, lúc thì là streamer nhan sắc, lúc lại là streamer hài hước…

Cậu tắt ứng dụng livestream, nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đèn được bọc bằng giấy vệ sinh.

Livestream… thật mệt mỏi.

Không phải công việc ai cũng làm được…

Nghỉ ngơi một lát, cậu cầm điện thoại lên xem số tiền thu nhập hôm nay.

Một, mười, trăm, nghìn, vạn…

Cậu bật dậy như lò xo.

Trời ơi, nhiều thế sao?!!

Khoan đã, phải trừ một số 0, rồi chia đôi…

Số tiền thu về hôm nay, sau khi quy đổi, khoảng hơn hai vạn. Với một người livestream lần đầu, đây quả là con số khổng lồ. Nếu ngày nào cậu cũng livestream như hôm nay, một tháng có thể kiếm được sáu mươi vạn, thậm chí gần trăm vạn.

Nhưng vấn đề là, cậu không có một tháng.

Cậu chỉ có ba ngày, chính xác là còn hai ngày rưỡi.

Thu nhập hai vạn, học phí hai mươi vạn, mới được một phần mười.

Dù có livestream 12 tiếng mỗi ngày trong khoảng thời gian còn lại, cũng không thể đủ học phí, chưa kể, cậu không thể chắc chắn thu nhập sẽ duy trì như hôm nay.

Hôm nay mọi người tò mò, nhưng sự tò mò này kéo dài bao lâu?

Lâm Ngộ An nằm vật xuống giường, từng chút từng chút chìm trong sự lo lắng.

Trời ơi, phải làm sao đây?