Chương 15

Khi rời đi, Khương Nham đã học được một số thao tác đơn giản tại cửa hàng thiết bị Terminal cho trẻ em.

Nhân viên cửa hàng còn cho anh một cuốn sách hướng dẫn sử dụng điện tử, anh dự định sẽ nghiên cứu một chút khi trở về.

Tiểu Cương ngồi trên vòng tay của cha, cậu chăm chú nhìn chiếc thiết bị Terminal xinh đẹp trên cổ tay, đôi mắt sáng rực, tất cả những điều không vui trong ngày hôm nay đều tan biến.

Khi gần đi ra, Khương Nham phát hiện có một hiệu sách trong trung tâm mua sắm, anh dự định vào xem quanh.

Bình thường anh và Tiểu Cương hiếm khi vào thành phố, thỉnh thoảng tiếp xúc với một số thứ mới cũng chỉ ở chợ làng.

Đây là lần đầu tiên Khương Nham đến một hiệu sách giữa các vì sao với đầy màn hình điện tử.

Anh bế Tiểu Cương đứng ở cửa ngắm bên trong, giá sách chỉ toàn những màn hình điện tử cỡ cuốn sách sắp xếp ngăn nắp, giá sách dán nhãn của từng loại sách, mặc dù nghiên cứu một hồi Khương Nham vẫn không biết cách hoạt động.

Nhân viên cửa hàng thấy Khương Nham nhìn chằm chằm giá sách với vẻ mặt mơ hồ, chủ động tiến lại hỏi xem có thể giúp gì cho anh.

“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”

Khương Nham quay đầu lại, khiến nhân viên cửa hàng choáng ngợp trước vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt. Nhân viên chưa bao giờ thấy một người đàn ông xinh đẹp đến vậy.

Nói thật thì Khương Nham không biết cách sử dụng công nghệ cao trong hiệu sách.

Anh gật đầu nhẹ về phía nhân viên, "Tôi muốn tìm sách hướng dẫn sử dụng thiết bị Terminal cho người lớn".

"Vâng, mời theo tôi."

Nhân viên dẫn anh đến khu giá sách hướng dẫn kỹ năng, tận tình lấy xuống một màn hình điện tử và chỉ cho anh cách sử dụng.

"Thưa ngài, có phải anh từ một thiên hà khác đến đây, nên không quen với các vật dụng ở đây?"

Khương Nham gật đầu: "Ừm."

Với sự giới thiệu của nhân viên, Khương Nham cuối cùng cũng biết được rằng trong hiệu sách giữa các vì sao, chỉ cần quét thiết bị cảm ứng trên giá sách là có thể lấy được sách điện tử.

Sách điện tử có kích thước giống như sách thật, thuận tiện để đọc.

Mỗi hiệu sách đều có những đầu sách độc quyền riêng.

Khương Nham cố gắng ghi nhớ các bước sử dụng sách điện tử.

Những thứ bình thường đối với người giữa các vì sao lại rất khó khăn đối với anh.

“Anh không biết cách sử dụng thiết bị ư?” Nhân viên dò hỏi, không biết người đàn ông xinh đẹp này đến từ thiên hà nào mà lại không biết dùng thiết bị.

“Không biết lắm.”

Nhân viên quét cuốn sách hướng dẫn sử dụng thiết bị cho anh, “Đây là bút điện tử, khi sử dụng anh chỉ cần viết lên màn hình là được.”

“Nếu có gì không hiểu, anh cứ hỏi tôi nhé.”

“Cảm ơn.”

“Ể, đây là con của anh à? Dễ thương quá.” Nhân viên bán hàng không khỏi khen ngợi khi nhìn thấy Tiểu Cương, dân số giữa các vì sao rất đông nhưng tỷ lệ sinh lại thấp, hiếm khi được nhìn thấy trẻ nhỏ, đặc biệt là trẻ dễ thương.

Nghe dì bán hàng khen, Tiểu Cương hơi đỏ mặt, cậu khẽ nói cảm ơn.

Nhân viên bị khuôn mặt của cậu làm cho tim đập thình thịch.

Khương Nham cầm sách điện tử tìm một chỗ yên tĩnh cạnh cửa kính, anh kéo ghế ngồi xuống, bế Tiểu Cương lên ghế bên cạnh.

Tiểu Cương ngồi ngoan ngoãn trên ghế, cậu chờ cha cài đặt thiết bị Terminal cho mình.

Theo hướng dẫn, Khương Nham mở chiến binh cơ giáp trên thiết bị Terminal cho Tiểu Cương.

Phiên bản giới hạn của Tiểu Cương cho phép xem chiến binh cơ giáp miễn phí vĩnh viễn, không cần phải mua thêm VIP, Khương Nham thở phào, lúc nãy khi nhân viên giới thiệu cách mua VIP, anh hoàn toàn bối rối, không hiểu gì vì quy trình quá phức tạp.

Trên thiết bị Terminal hiện lên hình chiếu 3D, phim hoạt hình bắt đầu phát.

Biểu cảm của Tiểu Cương rất phấn khích, cậu vỗ nhẹ đôi bàn tay nhỏ bé.

Trong hiệu sách rất yên tĩnh, Khương Nham điều chỉnh âm lượng xuống mức tối thiểu để Tiểu Cương xem phim không làm ảnh hưởng đến người khác.

“Cảm ơn cha.”

“Tiểu Cương xem ngoan ngoãn nhé.”

“Vâng ạ.”

Tiên Tiên giới thiệu chiến binh cơ giáp cả ngày cho Tiểu Cương, bây giờ cậu ngồi hai tay chống má, chăm chú xem từ tập đầu tiên, đồng thời học thêm ngôn ngữ giữa các vì sao từ phim.

Tiểu Cương nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt cậu lúc này giống như muôn ngàn vì sao lấp lánh trong bóng đêm.

Sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Cương, Khương Nham cũng bắt đầu học cách sử dụng thiết bị Terminal cho người lớn.

Giao diện phiên bản trẻ em của Tiểu Cương đơn giản hơn một chút, còn phiên bản người lớn thì khác, với nhiều thao tác phức tạp.

Khương Nham học rất chăm chú.

Ánh chiều tà xuyên qua gò má hoàn hảo của anh ngoài cửa kính, tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy.

Đối với Khương Nham, học cuốn sách hướng dẫn giống như đọc sách thiên văn, anh từng bước học cách sử dụng các phần mềm khác nhau của người giữa các vì sao, có hàng ngàn phần mềm cực kì khó học.

Cảm giác rối như tơ vò khiến anh cảm thấy đau đầu, ngoài hệ thống nhận diện giọng nói, anh không biết sử dụng gì khác trên thiết bị.

Sau khi nghiêm túc học trong nửa tiếng, Khương Nham xoa nhẹ thái dương, nghiêng người nhìn đứa con ngoan của mình.

Tiểu Cương đang xem phim rất chăm chú, thật ngoan.

Anh vuốt nhẹ đầu Tiểu Cương, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện hầu như tất cả mọi người đến đọc sách đều gọi đồ ăn nhẹ.

Khương Nham nghĩ mình cũng không nên đến đọc sách mà không tiêu thụ gì, anh học theo cách đặt món của người giữa các vì sao trên màn hình bàn, mua một chiếc bánh cho Tiểu Cương.

Không lâu sau, một chiếc bánh nhỏ được robot mang đến, chiếc bánh tam giác được phết một lớp kem trà xanh thơm ngon, trên cùng rưới sốt trái cây màu đỏ tươi, bên trong nhân kem. Bánh trông rất tinh xảo.

Chiếc bánh xinh xắn thu hút sự chú ý của Tiểu Cương, cậu dời mắt khỏi phim.

Khương Nham cười với con, dùng muỗng nhỏ múc một miếng bánh cho Tiểu Cương, cậu ngoan ngoãn há miệng đón ăn.

Khung cảnh này thật ấm cúng.

Chiếc bánh thơm ngon đẹp mắt là sự yêu thích của mọi đứa trẻ, nhưng Tiểu Cương không cảm nhận được hương vị.

Ăn có hai miếng, Tiểu Cương lắc đầu không muốn ăn nữa, cậu tiếp tục xem phim.

Khương Nham lau sạch miệng cho Tiểu Cương, anh có chút tiếc nuối nhìn chiếc bánh, đây là thứ thức ăn mà anh và Tiểu Cương chưa từng thấy, chắc phải rất ngon mới phải?

Tiếc là bây giờ hai cha con không có duyên thưởng thức.

Chiếc bánh này khá đẹp mắt, Khương Nham quyết định sẽ đóng gói mang về, để ở nhà làm đồ trang trí.

Nghỉ ngơi một lát, Khương Nham tiếp tục học tập.

Đối với màn hình điện tử của người giữa các vì sao, anh vẫn thích sử dụng bằng tay hơn.

Những ghi chú trên sách điện tử ở hiệu sách chỉ cần quét là có thể lưu lại trên thiết bị, mỗi trang sách có đánh dấu và ghi chú đều có thể chia sẻ thời gian thực với người dùng mạng.

Bây giờ đã ở đây rồi, Khương Nham nghĩ mình có thể sẽ sống cả đời ở thế giới này, dù thế nào cũng phải học cách sống theo người giữa các vì sao, anh đọc từng trang sách hướng dẫn và học cách sử dụng, viết những ghi chú bằng chữ Đông Kỳ.

Những ký tự phức tạp khiến người khác không thể đọc hiểu, trong bàn tay Khương Nham lại như những tác phẩm nghệ thuật.

Anh chăm chú ghi chú vào từng trang sách, cả những bước thao tác sai của mình cũng ghi lại hết.

Thời gian trôi nhanh khi đang học tập.

Sau khi xem vài tập phim, Tiểu Cương cứ gục đầu xuống, buồn ngủ quá. Cậu dụi mắt bằng đôi bàn tay nhỏ xíu.

Cuối cùng không kiềm được, cậu gục luôn trên đùi của cha và ngủ thϊếp đi.

Phát hiện con trai đã buồn ngủ, Khương Nham quyết định dừng học hôm nay ở đây, những phần còn lại sẽ học dần sau.