Chương 7: lão công

Thịnh Nam Huyền thấy trên eo có một bàn tay lớn đang ôm mình, bên tai có tiếng đều đều hít thở, phía sau là một l*иg ngực ấm áp. Nếu là người khác lúc ngủ dậy thấy trên giường nhiểu thêm một người khẳng định sẽ bị hù chết. Nhưng Thịnh Nam Huyền chỉ kinh ngạc trong nháy mắt liền khôi phục sự bình tĩnh, có thể công khai nằm bên cạnh cậu như vậy trên thế giới chỉ có duy nhất một người Kỳ Tế.Nhưng Thịnh Nam Huyền vẫn chậm rãi xoay người lại xác nhận một chút có phải thật là Kỳ Tế không, nương theo ánh sáng của đèn ngủ Thịnh Nam Huyền thấy rõ được gương mặt soái ca kia, không ai khác chính là người chồng cũ Kỳ Tế, giờ phút này hắn vẫn đang say sưa ngủ, lông mi rung động một chút vầng sáng nhàn nhạt rơi trên mặt hắn, độ soái khi tỏa ra rối tinh rối mù.

Thịnh Nam Huyền nhịn không được dơ tay chạm chạm Kỳ Tế, lông mi của tên hỗn đản này rất dài nhìn như lông mi giả, thấy hắn trốn tránh chớp chớp nhịn không được trầm thấp cười cười. Kết quả cái tay làm loạn lại bị Kỳ Tế bắt lấy, hắn kéo hai tay cậu tới trong lòng.

"Bảo bối, đừng trêu trọc, em cảm thụ một chút, tim anh đập rất nhanh nha." Âm thanh trầm thấp khàn khàn mới tỉnh của Kỳ Tế gợi cảm chết lên được, người này chẳng sợ một câu đã có thể đem Thịnh Nam Huyền trêu chọc tâm thần tɧác ɭoạи, căn bản cậu cũng không phải là đối thủ của hắn.

THịnh Nam Huyền cảm thấy mặt mình nhất định đã đỏ, may sao trong phòng ánh sáng mờ áo không bị Kỳ Tế thấy được, nhưng vẫn có thể cảm giác được. Bởi vì, tên gia hỏa Kỳ Tế này một tay khác đang chạm vài tuyến thể sau cổ của Thịnh Nam Huyền cố ý vô tình cọ qua cọ lại tuyến thể của cậu, rồi sau đó khảy một cái trên tai cậu, cười nói: "Lão bà, em đỏ mặt a, lỗ tai nóng quá vậy."

"Anh buông em ra, ai là bão bà của em." Thịnh Nam Huyền tránh tay của hắn, hướng bên cạnh di chuyển, nghiêng đầu trừng hắn: "Ai cho phép anh vào đây? Ai để anh lên giường em? anh có biết ly hôn là như nào không?"

Kỳ Tế bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, làm nũng nói: "Anh làm việc liên tục mấy ngày liền, vừa mới xong đã đặt vé về nước ngay lập tức nhớ em chết mất, kỳ mẫn cảm của em cũng sắp tới rồi, anh không ở đây làm sao em có thể vượt qua đây? Anh lơ lắng cho em quá!"

"Em có thuốc ức chế, anh không cần lo lắng." Thịnh Nam Huyền tuy rằng nói lời cự tuyệt nhưng vẫn đau lòng Kỳ Tế đành phải mềm giọng cả giận nói: "Nếu mệt vậy anh tiếp tục ngủ đi, em rời giường trước."

"Đừng a..." Kỳ Tế vừa định kéo Thịnh Nam Huyền, lại thấy Thịnh Nam Huyền vừa mới ngồi dậy lại lập tức ngã xuống, hắn vội vàng duỗi tay ra đỡ, đem người ôm vào trong ngực: "Lão bà em làm sao vậy? Người em có chút nóng a, phát sốt rồi? Nhiệt kế ở đâu?"

THịnh Nam HUyền chỉ cảm thấy đầu có chút đau, không cảm thấy bản thân phát sốt, có thể do vừa bị Kỳ Tế trêu chọc nhưng vẫn thành thật nói: "Ở ngăn thứ nhất tủ đầu giường bên trong có hòm thuốc."

Kỳ Tế thả Thịnh Nam Huyền ra, nhanh chóng tìm được chiếc nhiệt kế đo tai, hắn đo thấy nhiệt kế hiện 37 độ, không có bị phát sốt a, hắn không yên tâm, đo lại một lần nữa, vẫn hiện như vậy : "Không cao a, không phát sốt, vậy tại sao em vẫn có chút nóng nha."

Thịnh Nam Huyền giả chết, không nghĩ phản ứng lại KỲ Tế, cũng không nghĩ nói bản thân mình chỉ có chút choáng đầu, lúc giữa trưa tất cả đồ ăn đều đã nôn hết ra, lúc này dạ dày trống trơn rất đói: "Mấy giờ rồi?"

Kỳ Tế sờ điện thoại nhìn thoáng qua: "Buổi tối 11 giờ, buổi chiều 4 giờ anh đi đến em vẫn đang ngủ, có phải không thoải mái hay không, chồng đưa em đi bệnh viện khám xem."

"Không có việc gì, chỉ có chút đói." Thịnh Nam HUyền muốn đứng lậy lại bị Kỳ Tế kéo lại.

"Vậy em đừng nhúc nhích, anh đi làm đồ ăn cho."

"TRong nhà cái gì cũng không có, sữa chua cũng không có." THịnh Nam Huyền có chút thẹn thùng nói, cảm giác bản thân như người ngu ngốc giống nhau.

Kỳ Tế cười một tiếng: "Vẫn không nên rời chồng a, ly hôn mới được hơn một tháng em còn có thể bị đói tới hôn mê luôn hỏi làm sao anh có thể yên tâm đây?"

Kỳ Tế đứng dậy, THịnh Nam Huyền mới chú ý tới gia hỏa này cư nhiên chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ, hơn nữa chỗ đó còn phình phình lên, làm cậu nhịn không được nhìn nhiều hơn. Tên hỗn đản, về nhà chồng trước, tiến lên giường ngủ mà còn cởi gần hết nhưng quả thật nhìn rất quyến rũ a.

"Anh xuống lầu mua chút đồ, rất nhanh sẽ trở về. Em đừng đứng lên vội, nghe lời." Kỳ Tế quen cửa quen nẻo tìm quần áo của Thịnh Nam Huyền ở nhà mặc vào liền ra khỏi phòng ngủ, bất quá đi được một chút lại trở về, trong tay cầm một ly nước đưa cho Thịnh Nam Huyền: "Nước đường, may sao ở phòng bếp còn đường cát trắng, em uống một chút đi có thể giảm bớt cảm giác đói, tí về anh nấu cơm cho em ăn."

THịnh Nam Huyền nhắc nhở nói: "Kỳ Tế, 11 giờ."

" Ân, anh biết, trước cửa nhà có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên trong có bán thêm đồ ăn, yên tâm." Kỳ Tế nâng cái ly để Thịnh Nam Huyền uống gần nửa ly Kỳ Tế mới đứng dậy rời đi.

"Kỳ Tế em không muốn ăn thịt, anh mua chút rau dưa xào thôi." Thịnh Nam Huyền mặt dày vô sỉ yêu cầu nói.

Kỳ Tế cau mày có chút khó hiểu vì sao Thịnh Nam Huyền rõ ràng đang đói bụng lại không muốn ăn thịt: "Cá tôm gì đó có muốn ăn không?"

"Có, anh cũng mua cái mình muốn ăn đi, tối muộn vậy rồi anh nhất định cũng đói bụng." Thịnh Nam Huyền nói.

Kỳ Tế gật gật đầu, xoay người rời đi trước, tầm mười phút liền thấy hắn xách theo hai túi nilon đến, hắn trước về phòng nhìn qua Thịnh Nam Huyền một chút, lúc này mới yên tâm về phòng bếp bất đầu xào nấu, gần nửa giờ KỲ Tế liền nấu ra bữa cơm đơn giản 3 mặn, 1 canh.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Thịnh Nam Huyền thiệt tình cảm thán, chính mình mới là đại thiếu gia a, mà Kỳ Tế thiếu gia chân chính phú tam đại công tử lại làm tất cả mọi việc, hai người bọn họ kỹ năng sinh hoạt hẳn nên đổi cho nhau.

Kỳ Tế đưa cho Thịnh Nam Huyền bát cơm: "Theo yêu cầu của em, anh xào hai món chay, tôm bóc vỏ xào thanh đạm, còn có chút rau chút canh, ăn đi không đói gầy đi bây giờ."

Thịnh Nam Huyền nói: "Cảm ơn."

"Mau gọi lại, trước kia đều gọi anh là chồng a." Kỳ Tế nhân cơ hội lừa Thịnh Nam Huyền gọi một tiếng.

Thịnh Nam Huyền có điểm cạn lời, tuy rằng hai người bọn họ có các loại ái muội không tha, nhưng chung quy đã thật sự ly hôn, gọi lão công có chút miễn cưỡng không nói lên lời, đơn giản liền cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn hắn,

Kỳ Tế cười một tiếng, không tiếp tục quấy cậu, hai người đều nghiêm túc ăn cơm.

THịnh Nam Huyền chỉ ăn nửa chén cơm liền buông đũa, đứng dậy lấy cho mình cùng Kỳ Tế lấy ly nước ấm, rồi sau đó liền ngồi đó nhìn Kỳ Tế ăn cơm.

"Em không ăn à?" Kỳ Tế buông chiếc đũa đi tới bên người Thịnh Nam Huyền, giơ tay sờ sờ trán cậu: " Không phát sốt mà đồ ăn anh nấu rất ngon a, như thế nào em chỉ ăn có một chút nguyên nhân là kỳ mẫn cảm sắp tới chăng."

"Không phải, mấy ngày nay dạ dày có chút không thoải mái." Thịnh Nam Huyền bắt lấy cái tay hư của Kỳ Tế đang chuẩn bị sờ vào tuyến thể của cậu, cảnh cáo nói: "Đừng sờ loạn tuyến thể, kỳ dễ cảm còn chưa tới."

"Bắt đầu rôig liền có thể sờ? Còn có thể th*o?" Kỳ Tế cúi sát đầu vào Thịnh Nam Huyền hai mắt lẳng lặng nhìn cậu.

"KHông thể, chúng ta...."

"Ai, lại tới nữa, ly hôn là câu cửa miệng của em rồi đúng không?" Kỳ Tế lui trở lại vị trí của mình tiếp tục ăn cơm: "Em về phòng ngủ nghỉ ngơi, anh ăn xong thu dọn sạch sẽ sẽ đi phong cho khách ngủ."

Thịnh Nam Huyền cảm giác được Kỳ Tế nhất dịnh sinh khí, cậu không nên cự tuyệt trắng trợn như vậy a, rốt cuộc hắn vẫn ngàn dặm xa xôi tới giúp mình vượt qua kỳ mẫn cảm lại còn tự mình nấu đồ ăn có mỗi việc cùng ngủ với cậu để giảm bớt khó chịu của kỳ mẫn cảm thì có là gì? Hai người họ lại vẫn còn yêu nhau, rõ ràng một tháng trước mới được làm, nhìn không khác gì cuộc sống trước kia chỉ là hai người họ đã không còn quan hệ ly hôn.

"Em về phòng." Thịnh Nam Huyền trọng mặt mũi, tính cách quật cường, nói đi nói lại cậu nhất định sẽ không khép nép cầu th*o.

Thịnh Nam Huyền cảm thấy mình nơi nào có lỗi đâu, vừa mới nằm lên giường mí mắt khép lại muốn ngủ, rõ ràng đã ngủ cả một buổi chiều, thêm cả buổi tối ngủ lâu như vậy rồi mà vẫn còn ngủ được, cậu còn chưa nghĩ xem nên xin lỗi Kỳ Tế hay không thì người đã ngủ luôn rồi.

Nhưng buổi sáng tỉnh dậy cũng coi như là sớm. Chắc do hôm qua ngủ đủ rồi, đầu cũng không còn choáng váng nữa. Làm cậu vui vẻ hơn cả là, buổi sáng vẫn tỉnh dậy trong ngực KỲ Tế. Con người này a, buổi tối qua rõ ràng mặt lạnh nói muốn sang phòng cho khách ngủ, kết quả vẫn là ngủ bên cạnh cậu còn ôm chặt nhưu vậy, cậu không có biện pháp a.

"Bảo bối, tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái,? Kỳ mẫn cảm tới sao?" Kỳ Tế mơ mơ màng màng lôi kéo tay Thịnh Nam Huyền, mở miệng quan tâm hỏi.

Thịnh Nam Huyền hỏi: "Anh không phải nói sẽ ngủ phòng cho khách sao?"

Kỳ Tế kéo người lại vào trong ngực mình, nói:" Anh sợ em không thoải mái, ngày hôm qua em biểu hiện lạ lắm biết không? Anh rửa chén đũa xong vào phòng thấy em ngủ rất say. Em đã ngủ cả một buổi chiều mãi tới 11h mới tỉnh sao vừa vào phòng đã có thể ngủ luôn được vậy? Anh lo lắng nên ngủ lại bên cạnh em.

Nói có sách mách có chứng làm người tin phục, còn nhân tiện kéo người vào ổ chăn ôm ấp.

Thịnh Nam Huyền cười cười, nằm với Kỳ Tế một chút mới đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Kỳ Tế được một tấc lại muốn tiến lên một thước, đi theo cậu tới nhà vệ sinh thậm chí còn muốn xem cậu đi vệ sinh, bị cậu đẩy ra.

"Thẹn thùng cái gì?Có chỗ nào của em anh chưa thấy qua đâu? Toàn thân trên dưới đều là của Kỳ Tế này a." Kỳ Tế lẩm bẩm một câu, cũng không bắt buộc, ra phòng ngủ đi tới phòng dành cho khách vệ sinh rửa mặt.

Chờ Thịnh Nam Huyền quần áo chỉnh tề đi ra, KỲ Tế cũng đã nấu xong cháo còn chiên xong cả trứng vàng óng ánh, hắn gọi Thịnh Nam Huyền nhanh chóng lại ăn sáng: "Cháo là hôm qua anh dùng nồi cơm điện hầm tơi tận bây giờ, biết em không muốn ăn dầu mỡ cũng chỉ chiên quả trứng chỉ bỏ một chút thôi. Mau tới ăn, ăn xong lão công đưa em đi bệnh viện khám dạ dày một chút, anh cũng đã đặt lịch hẹn rồi."

"Ân." THịnh Nam Huyền cũng không phản đối, cậu không muốn cự tuyệt KỲ Tế chăm sóc.