Chương 19: Không ngờ em lại thích chơi đùa như vậy!

Toà nhà nội trú có 17 tầng.

Nhìn từ dưới lên, Mộ Tấn Bắc thấy Thời Niệm và một người đàn ông đang cười nói với nhau.

Vì khoảng cách xa, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Nhưng…

Anh cảm thấy đó là một người quen thuộc với cô.

Người đó mặc áo choàng trắng, có lẽ là bác sĩ của bệnh viện này.

Ha ha!

Cô muốn ly hôn với anh một cách vội vã như vậy, chỉ để được ở bên người này sao?

Nào có chuyện đó dễ dàng như vậy!

Người đàn ông siết chặt nắm đấm, nhìn lên hai người trên tầng thượng.

Anh bình tĩnh nói với Tô Thanh Hà: "Tôi đi nhà vệ sinh."

Không đợi cô trả lời, anh sải bước đi thẳng đến cửa khoa nội trú.

Tô Thanh Hà nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng cười thầm.

“Thời Niệm à Thời Niệm, cô lấy gì để đấu với tôi đây?!"

"Chỉ cách đây ít phút, tôi rơi một giọt nước mắt, Mộ Tấn Bắc liền rời đi cùng tôi, đủ thấy trong lòng anh ấy hoàn toàn không có cô!"

"Dù anh ấy nói với tôi rằng muốn ở bên cô, nhưng cũng phải xem xem liệu tôi có đồng ý hay không!"

Những ngày gần đây, Mộ Tấn Bắc dù luôn chăm sóc cô ta, nhưng tâm trạng anh thường xuyên lơ đãng.

Anh kiểm tra điện thoại, rồi liên tục xin lỗi cô ta.

Anh nói rằng "Đây là lỗi của tôi, tôi đã không thể thực hiện lời hứa. Hiện tại nếu em muốn cái gì tôi đều đáp ứng em."

Hàm ý: Chỉ cần không để anh ta ly hôn với Thời Niệm, thì chuyện gì cũng được.

Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy!

Bây giờ Mộ Tấn Bắc đã quyết định, cô ta không còn cách nào khác ngoài bắt đầu từ Thời Niệm.

"Mộ Tấn Bắc, đừng trách tôi, tất cả là vì tôi quá yêu anh!"

――――

Gió trên sân thượng thổi mạnh.

Một góc áo của Thời Niệm bị gió thổi lên, Sở Thế Thanh nhẹ nhàng giúp cô hạ xuống.

"Niệm Niệm, tôi rất vui vì cậu đã đồng ý đến làm việc tại bệnh viện, cậu sinh ra là để ở đây."

Tài năng y học của Thời Niệm là điều mọi người đều nhìn thấy.

Không chỉ là giáo viên và hiệu trưởng của trường, mà còn có các bạn cùng lớp, tất cả đều khen ngợi cô là một học sinh tài năng.

Chỉ là...

Khi đó, vì muốn lấy Mộ Tấn Bắc, cô buộc phải từ bỏ học vấn, lãng phí tài năng tốt đẹp như vậy.

Thời Niệm mỉm cười: "Cảm ơn bạn học Sở đã nhắc nhở, tôi biết rồi!"

"Sau này sẽ không để lãng phí nữa."

Sở Thế Thanh nhìn cô mỉm cười, trong lòng dần an tâm.

"Niệm Niệm, có một chuyện, tôi không biết có nên nói cho cậu hay không."

Thực ra...

Anh đã rất phân vân.

Có nên nói cho Thời Niệm biết chuyện này không?

Nếu nói, liệu có làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn không?

Nếu không nói, liệu có nên để cô ấy tiếp tục không biết gì không?

Nhưng ý đồ cá nhân, anh hy vọng Thời Niệm biết chuyện này.

Thời Niệm nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu nói đi, nếu cậu cảm thấy không nên nói, thì đừng nói cho tôi biết."

Nhìn thấy vẻ bí ẩn của anh, Thời Niệm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sở Thế Thanh tập trung tinh thần, hít một hơi sâu: "Được, nếu không nói cho cậu biết chuyện này, tôi sẽ không thoải mái trong lòng."

"Chuyện của Tô Thanh Hà, cậu biết rồi đúng không?"

Thời Niệm gật đầu, nụ cười trên mặt dần phai đi.

"Tôi vừa xem kết quả chụp X-quang của cô ấy, chân cô ấy thực chất chỉ là chấn thương nhẹ mô mềm."

Cả hai đều là bác sĩ, Thời Niệm hiểu rõ ý nghĩa của tổn thương nhẹ ở mô mềm.

Nhưng...

Thời Niệm không ngờ rằng một chấn thương nhẹ như thế cũng đủ khiến cho Mộ Tấn Bắc chăm sóc cô ấy ân cần như vậy.

Nụ cười trên khuôn mặt cô đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự thất vọng.

Trong mắt Mộ Tấn Bắc, Tô Thanh Hà là báu vật, còn người khác thì không!

"Bạn học Sở, cảm ơn cậu, tôi đã biết chuyện này."

Thấy cô không có ý định truy cứu, Sở Thế Thanh cảm thấy khá bối rối.

"Niệm Niệm, vết thương này chẳng là gì cả, Mộ Tấn Bắc đã ở bên cạnh suốt mấy ngày, sao cậu không hỏi anh ta?"

"Anh ta là chồng của cậu? Hay là chồng của Tô Thanh Hà?"

Thời Niệm quay lưng đi nhìn xa: "Bạn học Sở, hiện tại tôi và Mộ Tấn Bắc đang làm thủ tục ly hôn, cậu nghĩ tôi có quyền can thiệp vào chuyện của anh ta không?"

Ánh mắt Sở Thế Thanh chợt sáng lên.

Tuy nhiên, anh không ép buộc Thời Niệm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Nếu có điều gì cần tôi giúp đỡ, hãy nói với tôi."

Gió trên sân thượng thổi mạnh, làm rơi chiếc mũ y tá của Thời Niệm.

Cô vội cúi xuống để lấy chiếc mũ.

Nhưng...

Một cái khuy áo của Sở Thế Thanh kẹp vào mái tóc của cô.

Cô không thể không cúi xuống, di chuyển đầu để cố gắng mở khuy áo.

Mộ Tấn Bắc vừa bước lên tầng thượng, hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là …

Thời Niệm quay lưng lại với anh, cùng Sở Thế Thanh đang làm một việc mờ ám!

Anh biết rõ hơn ai hết điều đó có nghĩa là gì.

Một cảm xúc không tên dâng lên.

Không nói một lời, anh tiến lại gần, nắm lấy cổ tay của Thời Niệm, kéo mạnh ra sau.

"Thời! Niệm!"

Khi gọi tên cô, anh nghiến răng, ước chừng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ngay khi mái tóc của Thời Niệm vừa được gỡ ra, đã nghe thấy tiếng la mắng của Mộ Tấn Bắc.

Nhìn ánh mắt của anh nhìn cô như xem rác rưởi, cơn giận trong cô bùng lên ngay lập tức.

"Anh làm cái gì vậy hả?!"

"Ngài Mộ, không chăm sóc tốt tình nhân nhỏ của mình, làm tròn vai một người đàn ông tốt lại đến đây tìm tôi làm gì?

"Không sợ tình nhân nhỏ của ngài giận hả?"

Trong khi đó, Sở Thế Thanh khoan nhìn về phía Mộ Tấn Bắc, khoé miệng nâng lên nụ cười trào phúng.

Những hành động này trong mắt Mộ Tấn Bắc, chính là sự thách thức đối với anh ta.

Sự ác ý phát ra từ người đàn ông làm cho mọi người sửng sốt.

Đặc biệt là Thời Niệm.

Mỗi khi nhìn thấy anh ta dạng vẻ như vậy, cô biết anh ta thực sự tức giận.

Cô không biết mình đã làm gì khiến anh ta tức giận, và cũng không muốn cãi nhau trước mặt Sở Thế Thanh, cô quay người hướng về phía thang máy.

Trong mắt Mộ Tấn Bắc, cô như là một tội đồ.

Mộ Tấn Bắc bước theo sau.

Thời Niệm thấy anh đuổi theo, liền thay đổi hướng đi về thang máy khác.

Sở Thế Thanh đứng yên tại chỗ, nhìn hai người biến mất trước mắt mình, lắc đầu.

"Thời Niệm, dù em nói trên miệng là không yêu anh ta, muốn ly hôn, nhưng tôi thấy, em hoàn toàn không thể buông tay."

"Nếu thật sự em đã buông tay, thì tại sao vẫn để tâm đến những gì anh ta nói?"

―――――

Thời Niệm đi rất nhanh.

Mộ Tấn Bắc còn nhanh hơn, trước khi Thời Niệm bước vào thang máy, anh đã tiến lên đè cô vào tường.

Đôi chân dài của anh áp sát vào cơ thể cô.

Ép cô xuống.

"Tại sao tôi lại không biết em lại có dáng vẻ thân mật như vậy với người khác?"

Thời Niệm cảm thấy bất ngờ và tức giận khi nghe anh nói như vậy, cô gắt gỏng nhìn anh: "Mộ Tấn Bắc, anh cũng đang làm điều tương tự với với Tô Thanh Hà sai?"

"Mang người về nhà, cón gì thú vị hơn?"

Mộ Tấn Bắc nhìn cô đỏ mặt vì tức giận, trán anh khẽ nhăn lại: "Vậy ra em đang trả thù tôi sao?"

Trong những ngày qua, anh đã nói chuyện với Tô Thanh Hà về tương lai của họ. Cô đã khóc rất đau khổ, thậm chí còn muốn tự tử.

Để trấn an cô ấy, anh chỉ có thể ở đây.

Nhưng không ngờ là...

Thời Niệm hoàn toàn không quan tâm!

Thời Niệm bật cười vì sự tức giận của anh, cúi đầu nhìn anh: "Mộ Tấn Bắc, đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều đen tối như anh!"

"Nếu anh yêu Tô Thanh Hà như vậy, tại sao còn không ly hôn với tôi?"

"Cưới cô ấy về nhà chăm sóc chẳng phải tốt hơn sao?"

Trước đây, cô đã dốc hết tâm huyết để duy trì cuộc hôn nhân này, không bao giờ muốn cãi nhau với anh.

Dù sai là do anh, cô cũng chưa từng trách móc anh.

Bây giờ suy nghĩ lại, là cô tự đem trái tim ra để anh giẫm đạp.

Không phải là tình yêu, mà là sự khinh thường vô đáy!

Từ giờ trở đi, cô không muốn hạ thấp bản thân thêm một lần nào nữa

"Mộ Tấn Bắc, tôi mệt rồi. Tôi đã nói chuyện với ông nội, chỉ cần anh đề nghị ly hôn, ông sẽ đồng ý để anh và Tô Thanh Hà ở bên nhau."