Chương 1: A Nghiêu Là Ai?

Trans: Quân Ly

Edit: Quân Ly, Neko

Beta: Libra

Sau một trận kịch liệt triền miên, Tô Họa đổ mồ hôi đầm đìa.

Cố Bắc Huyền không đi tắm như trước mà lại từ phía sau lưng ôm lấy cô, ôm rất chặt, rất dùng sức như hận không thể khảm cô vào trong thân thể.

Tô Họa bị hắn ôm đến sắp tan chảy, trong lòng vừa khó hiểu, vừa ngạc nhiên, mừng rỡ, khẩn trương, kích động, lại có chút chua xót.

Kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy.

Cô có loại cảm giác như được anh yêu sâu đậm.

Tim cô đập mạnh giống như hàng nghìn con nai chạy loạn, cô chậm rãi xoay người, dùng sức ôm chặt anh, nụ cười trên mặt trong veo xinh đẹp giống như ôm lấy cả thế giới.

Chỉ ôm như vậy hồi lâu.

Cố Bắc Huyền buông cô ra, mặc quần áo vào ngồi dậy, từ trong ngăn kéo cầm ra một hộp thuốc lá, thuần thục lấy ra một cây đốt rồi hít sâu một cái.

Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn bị khói mù làm mơ hồ không thấy rõ biểu cảm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thuốc lá đốt gần tới ngón tay đang kẹp cũng không phát hiện.

Tô Họa ho nhẹ một tiếng,

"Anh không phải đã sớm cai thuốc rồi sao?"

Cố Bắc Huyền dập tắt khói, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, yên lặng mấy giây, nói

"Tô Họa, chúng ta ly hôn đi."

Hai chữ “ly hôn” giống như sét đánh!

Tô Họa ngây ngẩn, trái tim nóng như lửa đốt trong nháy mắt đóng băng!

Sắc mặt cô tái nhợt hoảng hốt nhìn hắn, thanh âm hơi run hỏi

"Em làm gì sai sao?"

"Không có."

"Vậy tại sao phải ly hôn?"

"Tỏa Tỏa trở lại, thật xin lỗi."

Sở Tỏa Tỏa, bạn gái cũ của anh.

Lòng Tô Họa đau như dao cắt. Ba năm, suốt ba năm sớm chiều sống chung, nương tựa lẫn nhau, nhưng không địch nổi sự trở lại của người phụ nữ đó!

Anh không yêu cô, đây chính là sai lầm lớn nhất của cô!

Mất mát, lạc lõng, khổ sở ùn ùn kéo đến, Tô Họa cắn chặt môi, cả người cứng đờ.

Ngón tay cô run rẩy mặc quần áo, xuống giường.

Cố Bắc Huyền đè bả vai cô lại, giọng ôn tồn hỏi

"Em đi đâu?"

Tô Họa liều mạng nuốt nước mắt vào trong,

"Đi làm chút đồ ăn."

"Trước kia đều là em làm, hôm nay đổi anh làm đi, em ngủ thêm chút nữa." Thanh âm anh trầm thấp mà ôn nhu.



Tô Họa "ừ" một tiếng, nằm xuống, kéo chăn che lại đôi mắt ẩm ướt.

Chờ hắn sau khi anh đi, cô xuống giường chạy vào trong phòng vệ sinh, không nhịn được nữa khóc rống lên.

Nước mắt giống hạt châu bị đứt, làm sao cũng không dừng được.

Tới bây giờ cô cũng không biết, yêu một người lòng sẽ đau như vậy, đau như tim bị khoét một chỗ lớn.

Cô đau đến đứng không vững, tựa vào tường khóc đến phát run.

Không biết qua bao lâu, Cố Bắc Huyền ở dưới lầu gọi cô ăn sáng.

Tô Họa đáp lại một tiếng, hất nước lạnh lên rửa mặt.

Nhưng rửa thế nào đôi mắt vẫn đỏ hoe giống như chứa đầy máu.

Xuống lầu, Cố Bắc Huyền đứng ở trong phòng ăn chờ cô.

Anh mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo, quần tây đẫm màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, khí chất quanh thân lịch sự tao nhã, chỉ đứng ở nơi đó cũng đã thấy rạng rỡ rồi.

Tô Họa yên lặng đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Cố Bắc Huyền hơi cúi người, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh mắt anh ôn nhu,

"Khóc à?"

Tô Họa ngẩng mặt lên, nhìn anh miễn cưỡng cười cười,

"Lúc rửa mặt vô tình làm sữa rửa mặt dính vào mắt, đợi một chút là hết.”

"Lần sau cẩn thận một chút, ăn cơm đi."

Cố Bắc Huyền ngồi xuống cạnh cô, cầm đũa đưa cho cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenhdx.com Quân Ly]

Tô Họa đưa tay nhận lấy, mi mắt rũ xuống nhìn ngón tay đẹp đẽ đang cầm đôi đũa của anh.

Bữa sáng phong phú tản ra mùi thơm mê người, nhưng hai người đều không động đũa.

Từ khi bọn họ kết hôn cho tới giờ cũng chưa có bữa cơm nào bi thương như vậy.

Nửa giờ sau, thức ăn vẫn nguyên vẹn.

Tô Họa đặt đũa xuống, đỡ góc bàn đứng lên, nhẹ giọng nói

"Tôi đi thu dọn hành lý."

Tay Cố Bắc Huyền cầm đũa hơi xiết chặt,

"Không gấp."

Tô Họa cười khổ, đã như vậy rồi còn không mau đi chẳng lẽ chờ bị đuổi sao?

Cô xoay người lên lầu, cầm từng món đồ ném vào trong hành lý, thu dọn gần nửa ngày cuối cùng cũng kéo khóa, xách xuống lầu.

Cố Bắc Huyền chào đón, đưa tay tiếp hành lý,

"Đưa tôi đi."

"Không cần."

Tô Họa kéo hành lý, đứng thẳng đi ra ngoài.

Khi đi qua sân vườn, cô nhìn hoa cỏ cây cối quen thuộc mà không nhịn được thương cảm, người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình?

Ba năm, cái gọi là lâu ngày sinh tình, hóa ra cũng chỉ có cô nghĩ vậy.



Cô yêu anh như thế, một lòng một ý, có tình yêu thì có ích lợi gì chứ?

Buông tay đi, buông tay.

Hai người một trước một sau đi tới cửa, xe đã chờ ở ngoài.

Cố Bắc Huyền đưa cô một tờ chi phiếu,

"Cảm ơn em đã ở cạnh tôi ba năm."

Tô Họa quật cường đứng vững, không biết có nên nhận không.

Cố Bắc Huyền cứng rắn nhét chi phiếu vào trong hành lý,

"Cầm đi, sau này có thể cần dùng."

"Ừ."

Tô Họa khô khan đáp, ngẩng đầu lên, tham lam nhìn đôi môi, mũi cao, đôi mắt và lông mày anh tuấn của anh.

Cô nhớ lại lúc ở trên giường, anh dùng tay che mắt cô lại, từ đó bầu trời đầy sao, tim cô đau như dao cắt, đau đến không thể nói nổi.

Cả đời này nhất định sẽ có một ngày, cô sẽ ngừng yêu anh.

Ba năm? Mười năm?

Cũng có thể là cả đời.

Yêu một người rất dễ dàng, nhưng quên đi thì rất khó, rất khó….

Cố Bắc Huyền nhìn cô một lúc, bỗng nhiên kéo cô vào trong ngực, trên mặt bình tĩnh, đáy mắt có chút gợn sóng,

"Sau này, một mình cô cũng không dễ dàng, có khó khăn gì thì hãy gọi cho tôi."

Nước mắt lại nổi lên, cố nuốt xuống, Tô Họa nói

"Được."

"Hai năm trước tâm tình tôi không tốt, tính khí rất kém, khiến cô chịu ủy khuất rồi."

"Không sao."

"Chăm sóc kỹ mình."

"Anh cũng vậy."

Tô Họa chậm rãi nâng tay ôm lấy hắn như sinh ly tử biệt.

Đột nhiên, cô buông lỏng.

Cô đẩy anh một cái, thật nhanh lau mặt, kéo rương hành lý quay đầu bước đi.

Đi ra ngoài mấy bước, chợt nghe Cố Bắc Huyền hỏi

"A Nghiêu là ai?"

Trái tim khẽ run lên, chân Tô Họa dừng lại.

Quá khứ phủ bụi như bị người ta đào bới lên.

Cô khổ sở nói không ra lời.

Sau đó Cố Bắc Huyền còn nói

"Anh ta đối với cô nhất định rất quan trọng phải không? Xin lỗi đã chiếm đoạt cô ba năm, chúc cô hạnh phúc."