Chương 5: Ngạc Nhiên

Trans: Quân Ly

Edit: Quân Ly

Bình thường Tô Họa luôn trầm tĩnh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cuống cuồng giống như mèo nhỏ bị hoảng sợ.

Cố Bắc Huyền cảm thấy buồn cười, tức cười nhìn cô

"Tự cô chui vào, đẩy cũng không ra."

Tai Tô Họa đỏ lên,

"Không thể nào."

Anh cười tươi hơn,

"Lần sau tôi dùng điện thoại quay lại, đỡ để cô bày trò vô liêm sỉ."

Tô Họa xấu hổ đến mức nhanh chóng quay lại, cầm chiếc áo sơ mi lên mặc vào.

Lúc hốt hoảng cài sai khuy áo cũng không biết.

Nhìn bóng người mảnh khảnh mặc quần áo, trong đầu Cố Bắc Huyền hiện lên dáng vẻ khi ngủ mơ của cô hôm qua.

Không biết nằm mơ thấy chuyện gì đáng sợ, cô co rúc thành quả bóng nhỏ, run lẩy bẩy.

Anh kéo cô vào trong ngực vỗ vỗ dỗ dành, cô không run rẩy nữa nhưng lại lầu bầu ra ba chữ "anh A Nghiêu".

Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy như vậy, phải yêu nhiều tới bao nhiêu mới có thể nhớ mãi không quên như vậy?

Cái tên A Nghiêu đó, anh phái người tra xét rất lâu cũng không thu hoạch được gì.

Lần trước hỏi cô cũng lảng tránh không trả lời.

Không nói là sỉ nhục anh, nói ra cũng là sỉ nhục.

Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, Cố Bắc Huyền cầm đồng hồ đeo lên cổ tay, thờ ơ nói

"Buổi tối có thể rất muộn tôi mới về, cô giúp tôi tìm cái cớ nói với bà nội đi."

Tay Tô Họa đang cài khuy áo ngừng lại.

Cô biết hắn về muộn là vì tới bệnh viện thăm Sở Tỏa Tỏa.

Cô nhục nhã đến sắp khóc, tim khó chịu như kim châm.

Hồi lâu, cô mới mở miệng

"Chuyện ly hôn tôi sẽ khuyên nhủ bà nội, làm phiền anh."

Cố Bắc Huyền ý vị thâm trường nhìn cô,

"Cũng làm phiền cô."

Ăn sáng xong, tài xế đưa Tô Họa tới tiệm Bảo Trai.

Bận rộn một ngày, đến lúc tan việc Tô Họa nhận được điện thoại của tài xế

"Thiếu phu nhân, tôi bị một người lái xe say rượu tông trúng phải đợi cảnh sát giao thông xử lý, cô bắt xe trở về được không?"

"Được."

Tô Họa đeo túi xách, đi ra phố đồ cổ.

Một góc rẽ có hai người đàn ông đuổi theo ngăn cô lại.

Người cao gầy mở miệng nói

"Tô Họa phải không? Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."

Tô Họa cảnh giác quan sát hai người, tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trời tối còn đeo kính đen, trên người còn mang theo một chút mùi đất.

Trong lòng cô hoảng hốt, hỏi

"Đi đâu?"

Người cao gầy nói

"Có bức cổ họa cần cô hỗ trợ tu bổ một chút. Cô yên tâm, chúng tôi không có ác ý, giá cả cũng sẽ dựa theo giá thị trường mà trả."

Tô Họa thoáng thở phào,

"Vậy mang đến cửa tiệm của chúng tôi đi."

Người đầu trọc lông mày ngang đứng bên cạnh nói

"Nói nhiều làm gì, trực tiếp mang đi."

Tô Họa vừa nghe liền nhấc chân chạy.



Chưa chạy được mấy bước đã bị tên đầu trọc nắm cánh tay lôi vào chiếc xe màu đen đỗ ven đường.

Xe khởi động.

Người cao gầy từ trong túi xách cô lấy điện thoại ra, nói

"Gọi cho người thân của cô, nói cô đi chơi với bạn mấy ngày để bọn họ khỏi lo lắng."

Tô Họa theo bản năng muốn gọi cho Cố Bắc Huyền, cô nghĩ một chút, anh phải đi bệnh viện thăm Sở Tỏa Tỏa, nào có quan tâm cô? Hay là gọi cho mẹ đi.

Cô để người cao gầy tìm số mẹ cô.

Sau khi nghe điện thoai, Tô Họa nói

"Mẹ, con với bạn đi chơi mấy ngày. Mẹ có bệnh tiểu đường nhớ uống thuốc hạ đường huyết đúng giờ...."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị người cao gầy lấy đi.

Hắn cầm một miếng vải đen bịt mắt Tô Họa lại. Xe đi cực kỳ lâu rốt cuộc cũng dừng lại.

Tô Họa bị mang tới một khu nhà cũ.

Leo cầu thang đi tới tầng ba.

Mở cửa, giữa phòng để một cái bàn to, trên bàn có một hộp sắt dài. Người cao gầy tiến lên mở ra, lấy ra bức tranh.

Bức tranh đó dài tầm một thước rưỡi, rất cũ kỹ, hình ảnh hư hỏng nặng nề, rất nhiều chỗ thiếu sót cần sửa.

Tô Họa nhìn chằm chằm bức tranh, bức tranh mang hơi thở u ám nhưng tao nhã, mạnh mẽ.

Trong tranh đỉnh núi cao vυ"t, dãy núi phập phồng, quanh co, bên trong rừng cây rậm rạp, khe núi chỗ sâu mơ hồ có thể thấy nhà lá, bên trong nhà có ẩn sĩ ngồi ôm đầu gối dựa vào tường.

Cô nhận ra đây là "Nguyên Tứ gia" của nhà Nguyên, một bức tranh núi rừng.

Bức tranh đắt nhất của vương gia này lên đến hơn 400 triệu nhân dân tệ.

Nếu sửa được bức tranh này ít nhất giá khởi điểm cũng phải trăm triệu, khó trách hai người kia bí quá hóa liều, bắt cô tới đây sửa.

Không mang vào trong tiệm sửa mà bắt cô đến đây sửa, chứng tỏ bức tranh này lai lịch bất minh, một là trộm được, hai là đào lên từ mộ cổ.

Người cao gầy hỏi

"Tô tiểu thư, tranh này phải sửa trong bao lâu?"

"Bức tranh khá lớn, hỏng nặng, nét vẽ bị mất đi không ít, ít nhất cũng phải nửa tháng."

"Được, cô cần dùng gì thì viết một chút, chúng tôi đi chuẩn bị."

Tô Họa cầm bút lên, viết đồ cần dùng rồi giao cho bọn họ.

Người cao gầy nhận lấy, nói

"Chúng tôi đi chuẩn bị, cô nghỉ ngơi đi."

Tô Họa gật đầu một cái.

Hai người ra cửa, "rắc rắc" một tiếng khóa lại.

Tô Họa quan sát bốn phía một lượt.

Gian phòng này có phòng vệ sinh, có giường có bàn có ghế, có thức ăn, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị xong.

Ngoài cửa sổ cách đó không xa là núi cao, cảnh sắc vắng lặng lại xa lạ, xa xa mới có vài ngọn đèn lẻ tẻ, nơi này hẳn là cách thành phố rất xa.

Bụng cô kêu lên, Tô Họa cầm một gói mì ăn liền, ăn vài miếng rồi uống một chút nước, sau khi rửa mặt thì lên giường nằm.

Bốn phía yên tĩnh lạ thường nhưng cô không ngủ được.

[Truyện chỉ được đăng trên truyenhdx.com Quân Ly]

Cô mất tích, không biết Cố Bắc Huyền có lo lắng không?

Anh chắc chắn sẽ không!

Trong mắt anh chỉ có Sở Tỏa Tỏa, nói không chừng bây giờ còn đang trong bệnh viện với cô ấy.

Nghĩ đến khi Sở Tỏa Tỏa tự sát, dáng vẻ vội vàng đến bệnh viện của anh, trong lòng Tô Họa giống như chất đầy đá nhọn khiến cô phải đau.

Lăn qua lộn lại, cho đến sau nửa đêm cũng không buồn ngủ.

Cô đứng dậy tới phòng vệ sinh, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh.

Cô dán tai lên khe cửa, nghe được người cao gầy nói

"Đầu trọc, mày đang làm gì?"

Đầu trọc hạ thấp giọng nói

"Không ngủ được, tới xem người phụ nữ kia có biết điều không. Mày nói xem, một cô gái nhỏ có thể sửa xong tranh này sao? Nhỡ sửa hỏng bức tranh mấy trăm triệu này lão đại sẽ trách tội."



"Lão đại phái người nghe ngóng rồi, ông ngoại cô ta là "thánh thủ tu bổ" Tô Văn Mại, ông ta dạy đứa cháu gái này từ nhỏ tới lớn. Có lời đồn về sau hơn phân nửa tranh đều do chính tay cô ta sửa."

"Vậy tao yên tâm rồi."

Đầu trọc cười hắc hắc nói

"Cô gái nhỏ này dáng dấp đẹp như vậy, mày không có tâm tư gì sao?"

Người cao gầy mắng

"Thu cái tâm háo sắc của mày lại, sửa tranh quan trọng. Chờ sửa xong lấy được tiền, mày muốn bao nhiêu đàn bà mà không được?"

"Tiêu tiền tìm đàn bà thì có đầy, nhưng có thể so với cô ta sao? Chờ cô ta sửa xong tranh, tao động thủ được không? Dáng dấp quá con mẹ nó đẹp, da trắng trắng, mắt long lanh khiến cả người lão tử đều ngứa."

Người cao gầy yên lặng chốc lát nói

"Được. Nhưng phải sửa tranh xong đã, mày ngàn vạn lần không nên động vào cô ta."

"Biết rồi."

Tô Họa chán ghét suy nghĩ.

Quả nhiên là một đám người ô hợp*!

(*): Hỗn độn, tạp nham đủ loại người.

Nghe hai người đi xa, cô dùng sức kéo chốt cửa, khóa cửa không thể mở cũng không có công cụ có thể cạy khóa.

Cô lại đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, nơi này là tầng ba, phía dưới là xi măng, nhảy cửa sổ trốn là không thực tế.

Huống chi trong sân còn nuôi một con chó sói lớn, nếu cô chạy chó sẽ đuổi.

Chỉ có thể gửi hy vọng vào người bên ngoài.

Trên đường tới, người cao gầy để cô gọi cho mẹ, cô dặn dò mẹ uống thuốc đúng giờ là nhắc nhở mẹ cô đang gặp nguy hiểm, bởi vì mẹ không có bệnh tiểu đường.

Không biết mẹ có hiểu không?

Ngày thứ hai Tô Họa bắt đầu sửa tranh.

Chỉ bận rộn ba ngày như vậy, chớp mắt ngày sửa xong càng ngày càng gần, cô bắt đầu lo lắng đề phòng đứng lên.

Tối cũng không dám ngủ, mấy lần nghe được tên đầu trọc đêm khuya đi lại trước cửa.

Sau nửa đêm mới vừa có chút buồn ngủ chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng chó sủa, còn có tiếng bước chân dồn dập.

Tô Họa nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề.

Cửa két một tiếng bị đẩy ra, người cao gầy xông vào, kéo cô ra ngoài, đầu trọc đi cất tranh.

Mới vừa đi tới cửa, dưới cầu thang có một đám người xông lên.

Người đàn ông cầm đầu cả người mặc đồ đen, anh tuấn cao lớn, đôi mắt thâm sâu, là Cố Bắc Huyền, phía sau là một đám cảnh sát trang bị hoàn hảo.

Trong lòng Tô Họa ngạc nhiên mừng rỡ, thật không dám tin tưởng ánh mắt mình, nhìn chằm chằm người đàn ông run giọng hỏi

"Thật sự là anh sao? Bắc Huyền."

"Là tôi."

Cố Bắc Huyền nhấc chân sải bước tiến lên, người cao gầy kéo cô tới cửa sổ.

Tô Họa còn chưa kịp phản ứng, trên cổ đột nhiên bị vật sắc lạnh ấn vào.

Người cao gầy cầm dao ấn vào cổ cô, hô lên với cảnh sát

"Bỏ súng xuống! Lui về phía sau! Nếu không tao gϊếŧ nó!"

Lưỡi dao cứa vào thịt, Tô Họa đau đến ù tai hoa mắt.

Hai tay Cố Bắc Huyền trong nháy mắt nắm chặt, đôi mắt đầy tơ đỏ nhìn cô chằm chằm, cố nén tức giận nói

"Mau bỏ súng xuống! Tất cả đi ra ngoài!"

Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rối rít khom người bỏ súng xuống đất, lui về phía sau.

Đầu trọc nhấc chân đá cây súng trong góc.

Người cao gầy kéo Tô Họa lên bệ cửa sổ,

"Mau nhảy!"

Hai tay Tô Họa dùng sức bám khung cửa sổ không dám nhảy, đây là tầng ba, nhảy xuống không chết cũng phải tàn!

"Nhảy đi! Không chết được!"

Người cao gầy không có kiên nhẫn, nắm cánh tay cô nhảy xuống cùng.

Đang lúc cấp bách, chợt nghe ‘bùm’ một tiếng súng vang, tiếng kêu thảm thiết trong phút chốc vang khắp bầu trời đêm!