Chương 2: Trùng Hợp Thật

Tiểu khu Quốc tế Giả Nhật.

Nhà đầu tư định vị cho nó rất cao, nhưng trên thực tế nó chỉ nằm ở tầm trung thượng, nó và tiểu khu cao cấp chân chính tại Giang Thành lại chênh lệch rất xa.

Shipper không thể lái xe điện vào trong tiểu khu, Dương Hạo chỉ có thể đi bộ, bởi vì là bánh sinh nhật, nên hắn không dám chạy.

Khi thời gian còn 2 phút, hắn đã đến cửa.

Bấm chuông, một lát sau cửa phòng đã mở ra.

“Cảm ơn.”

Một cô gái khoảng 30 mở cửa, trên người buộc tạp dề, nàng nhận bánh ngọt đồng thời cười nhẹ nhàng cảm ơn.

“Không có gì.” Dương Hạo đáp một câu.

Lúc hắn chuẩn bị rời đi, cô gái kia chợt gọi hắn lại: “Chờ một chút.”

“Sao thế?”

Dương Hạo nghi ngờ nhìn đối phương.

Cô gái buồn bực nói: “Không biết vì sao nhà bếp lại có mấy con gián, có thể giúp tôi một chút không? Tôi có thể cho anh 50 đồng.”

“Ah, cũng được!”

Dương Hạo bây giờ là người nghèo chí ngắn, 50 đồng cũng là tiền, tối có thể mua thêm đồ ăn cho con gái.

“Cảm ơn, mời vào.”

Cô gái lấy ra một đôi dép lê dành cho nam.

Lúc nàng khom người lấy dép, mông eo phác họa ra đường cong vô cùng xinh đẹp, đây là phong tình đặc hữu của thiếu phụ.

Sau khi vào phòng, Dương Hạo vô thức nhìn lướt qua, tiếp đó hắn nhìn thấy ảnh cưới treo trên tường, thiếu phụ này lúc trẻ rất xinh đẹp, thông qua cổ áo cưới hình chữ V, có thể nhìn thấy khe sâu hun hút.

Người đàn ông bên cạnh nàng khá nhã nhặn, trên sống mũi còn có một chiếc kính gọng vàng.

A?

Sao quen mắt thế?

Không trùng hợp như vậy chứ?!

Dương Hạo ngây người, đây không phải tên đi BMW bị mình phun nước miếng năm 82 vào mặt sao!

Hắn không biết tên của kẻ này, nhưng biết người này họ Thẩm, là giám đốc phòng quảng cáo ở công ty của Lý Mạn Thù.

Lý Mạn Thù đi làm không lâu, liền luôn miệng nói đến vị giám đốc Thẩm có năng lực xuất chúng này, vì vậy nên hai người thông đồng với nhau, Dương Hạo cũng không bất ngờ.

Chỉ là, hắn không ngờ thiếu phụ trước mặt lại là vợ của giám đốc Thẩm kia.

“Phòng bếp ở bên này!”

Thấy Dương Hạo ngẩn người, Vương Tuyết Như mở miệng nhắc nhở.

“A, được.”

Dương Hạo thu hồi suy nghĩ, lơ đãng đảo mắt qua gương mặt của Vương Tuyết Như, khuôn mặt của Vương Tuyết Như không xuất chúng bằng Lý Mạn Thù, nhưng dáng người đẹp hơn, giữa hàng lông mày còn có phong tình động lòng người, thuộc về loại đào mật chín mọng.



Họ Thẩm kia diễm phúc không cạn nha!

Dương Hạo thầm cảm khái, cùng lúc đó trong đầu lại nảy sinh ý nghĩ tà ác.

Mẹ kiếp, mình là người đứng đắn!

Dương Hạo xoa xoa huyệt thái dương, xua tan ác ma trong lòng.

Diện tích phòng bếp không nhỏ, vách tường bên trái là tủ bát.

Muốn bắt mấy con gián trong không gian này, thật ra cũng không dễ.

Mà muốn bắt được gián, đầu tiên phải tìm hiểu được chúng đến từ đâu, gián thích những chỗ tối tăm ẩm ướt, vì vậy cần kiểm tra những nơi gần nước đọng.

Trong phòng bếp, chỉ có phía dưới chậu rửa rau là có nước đọng, Dương Hạo nghiêm túc kiểm tra một phen, bịt kín rồi, gián không ra được.

Như vậy chỉ có đường ống hút mùi là liên thông với bên ngoài, hắn mở phía trên tủ bát, quả nhiên van một chiều hơi lỏng, có một cái khe nhỏ.

“Gần đây nấu nướng có nhiều khói đúng không.”

Dương Hạo hỏi Vương Tuyết Như đứng ở cửa phòng bếp.

“Đúng vậy, sao anh biết?”

Mắt Vương Tuyết Như hơi sáng lên, giật mình nhìn Dương Hạo.

“Van một chiều hơi lỏng, gián từ nhà hàng xóm phía trên hoặc phía dưới chạy đến, may là phát hiện kịp thời.”

Dương Hạo vừa giải thích vừa vặn chặt van một chiều, tiếp đó lại nói với Vương Tuyết Như: “Đã đóng chặt, tôi lại tìm mấy con gián kia.”

“Ừm.” Vương Tuyết Như gật đầu, tranh thủ thời gian đóng cửa nhà bếp.

Như vậy có thể đóng cửa đánh chó.

Chỉ là Dương Hạo muốn đánh chó cũng không dễ tìm, hắn mất sức chín trâu hai hổ, mới gϊếŧ được năm con Tiểu Cường.

Không biết còn bao nhiêu con Tiểu Cường đang trốn ở những nơi hắn không nhìn thấy.

Dương Hạo cũng không tìm nữa, dùng khăn giấy bọc thi thể 5 con Tiểu Cường, rồi đi ra khỏi phòng bếp: “Tạm thời chỉ tìm thấy năm con, có lẽ vẫn còn, nhưng không tìm được.”

“Tôi biết một loại thuốc gián rất tốt, lát nữa cô đi mua, tối xịt trong bếp, rồi đóng chặt cửa lại, ngày hôm sau sẽ có hiệu quả.”

“Cảm ơn. Chúng ta add wechat đi, tôi chuyển tiền cho anh.”

Vương Tuyết Như liên tục nói cảm ơn, thật ra nàng cũng chỉ ôm suy nghĩ thử một lần, chứ không cảm thấy vị đại ca nhất định có thể xử lý.

Nhưng mà, đối phương lại cho nàng một niềm vui bất ngờ, không chỉ tìm được nguyên nhân xuất hiện gián, mà còn giải quyết vấn đề khói.

Nàng đã đề cập vấn đề khói khi nấu ăn với chồng mình nhiều lần, nhưng đối phương vẫn thờ ơ.

Hai người add wechat, Vương Tuyết Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại ca, có thể làm phiền anh đi mua thuốc gián giúp tôi không? Tôi không biết mua ở đâu, hơn nữa sợ mua nhầm.”

“Nếu có thể, tôi sẽ chuyển cho anh 100, coi như phí vất vả.”

“Ah, cũng được.”

Dương Hạo gật đầu, thật ra hắn làm không phải vì kiếm tiền, mà là cố ý muốn kết bạn với thiếu phụ này.

“Cảm ơn!”

Vương Tuyết Như vội vàng nói cảm ơn, thuận tiện chuyển 100 qua.



“Vậy tôi đi mua thuốc.”

Dương Hạo cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận tiền.

Hắn cũng có chút hiểu biết về việc bắt gián, dù sao hắn cũng làm trong ngành ăn uống tầm 10 năm, phòng bếp nhà hàng luôn là thiên đường của Tiểu Cường, Dương Hạo đã thử rất nhiều cách để bắt gián, cũng dùng qua rất nhiều thuốc diệt gián, trong đó có một loại tên là ‘Sát Chương Giao Nhị’, dùng rất tốt.

Nửa tiếng sau.

Dương Hạo cầm thuốc trở về.

“Bên trong có hướng dẫn sử dụng, cô cứ làm theo là được.” Đưa thuốc diệt gián cho Vương Tuyết Như, Dương Hạo lại mở miệng căn dặn.

“Cám ơn, bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh.”

Vương Tuyết Như cầm điện thoại, chuẩn bị chuyển tiền.

“Không cần, 100 kia là đủ rồi.”

Dương Hạo khoát tay, thuốc gian chỉ 30, hắn cầm 70 là được rồi.

Tất nhiên, chủ yếu là vì làm thân với thiếu phụ này.

“Để tôi chuyển cho anh đi, làm phiền anh rồi.” Vương Tuyết Như hơi xấu hổ, vị đại ca này giúp nàng hơn một tiếng trời.

“Nếu cô muốn cảm ơn, vậy cho tôi xin chai nước đi.”

Bận rộn nửa ngày, Dương Hạo cũng hơi khát.

“Anh xem đầu óc tôi này, vậy mà không nhớ ra.”

Vương Tuyết Như tự trách, tiếp đó vội vàng đi cầm một chai nước cho Dương Hạo: “Đại ca, hôm nay thật sự cảm ơn anh!”

“Không cần khách khí.”

Dương Hạo khoát tay, thiếu phụ này quá lễ phép, từ lúc gặp mặt đã luôn miệng nói ‘cảm ơn’.

“Bánh ngọt là mua cho trẻ con à?”

Dương Hạo uống một hớp, tiếp đó tùy ý chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn.

“Ừm, hôm nay là sinh nhật 8 tuổi của con gái tôi.”

“8 tuổi, học hết lớp 1.” Dương Hạo nói.

“Đúng vậy, tháng 9 sẽ vào lớp 2.”

Nhắc đến con gái, trong mắt Vương Tuyết Như có ánh sáng ôn nhu.

Dương Hạo lại uống một hớp, vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến họ Thẩm kia, hắn vẫn nhịn không được mà mở miệng: “Nhìn thấy ảnh cưới trên tường, cảm thấy chồng cô khá quen, họ Thẩm đúng không?”

“Đúng vậy, anh quen chồng tôi à?”

Vương Tuyết Như rất kinh ngạc, không ngờ vị này còn biết chồng mình.

“Không tính là quen, khi tôi đi ship ở công ty quảng cáo Linh Cảm thì từng gặp qua.”

“Ah, có khách gọi, xin lỗi.”

Dương Hạo cố tình nói một nửa, tiếp đó giả vờ nghe điện thoại, trực tiếp đi ra ngoài.