Chương 23: Triệu Tiểu Thư, Cô Sao Thế?

Lúc còn đi ship, Dương Hạo nghĩ sau khi trả hết nợ, nhất định phải say một bữa, ngủ ba ngày mới tỉnh.

Hiện giờ không có điều kiện say, nhưng ngủ một giấc thật ngon thì vẫn có thể.

Hắn quay lại giường, kéo chăn cho Hề Hề, tiếp đó lại mổ một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của tiểu nha đầu, sau đó nằm xuống bên cạnh con gái.

Có lẽ là vì tâm trạng thả lỏng, Dương Hạo ngủ rất ngon, kết quả lại ngủ dậy muộn.

“Ba ba, ba ba, muộn rồi!”

Hề Hề đã liên tục hai ngày phải gọi ba ba rời giường, quả thực là thành đồng hồ báo thức hình người.

Dương Hạo mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã 8:30, còn muộn hơn cả hôm qua, thời gian ăn sáng ở trường cũng đã qua.

Nhưng bởi vì đã muộn hẳn rồi, trái lại cũng không vội.

“Hề Hề, sao con cũng dậy muộn rồi?”

Dương Hạo ngáp hỏi, hôm qua đưa Lý Mạn Ny về nhà xong, tiểu nha đầu này tắm rửa xong liền ngủ luôn, theo lý thuyết thì không nên dậy muộn như vậy mới đúng.

“Ba ba, con đã dậy từ lâu rồi, đã rửa mặt đánh răng xong rồi.” Hề Hề vừa nói chuyện vừa nhe răng trắng, ra hiệu mình đã đánh răng xong.

“Ah, vậy sao con không gọi ba rời giường sớm một chút?”

Dương Hạo cũng cạn lời với con gái bảo bối của mình, hoài nghi nha đầu này không muốn đi học.

Nhưng câu tiếp theo của Hề Hề lại làm Dương Hạo xấu hổ không thôi: “Ba ba quá mệt mỏi, con muốn ba ba ngủ thêm một lát nha.”

Hề Hề vẻ mặt thành thật, giọng nói mềm mại đáng yêu.

Dương Hạo ôm Hề Hề vào lòng, cái áo bông nhỏ này thật là ấm nha.

Không uổng công hắn từ bỏ tất cả khi ly hôn, chỉ muốn quyền nuôi dưỡng.

Gần 9 giờ hai cha con mới ra khỏi nhà, bởi vì nhà trẻ đã không còn cơm, nên Dương Hạo đưa Hề Hề đi ăn sáng ở gần đó.

Tiểu nha đầu này ăn hái cái bánh bao to, một quả trứng luộc nước trà, và nửa bát cháo trứng muối thịt nạc.

Dương Hạo thì ăn nốt nửa bát cháo của Hề Hề, tiếp đó lại ăn hai quả trứng.

Nhiệm vụ giảm cân chính là nguồn thu nhập chủ yếu của Dương Hạo ở giai đoạn này, mặc kệ là từ góc độ kiếm tiền hay là từ sức khỏe bản thân, hắn đều phải kiên trì.

Lúc ăn sáng, Dương Hạo khởi động lại điện thoại, hôm qua hắn tiện tay tắt máy để ngủ cho con, kết quả nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Hắn gửi tiền cho Lưu Tử Phong xong, mấy phút sau đối phương đã gửi tin nhắn giọng nói đến, khá ồn ào, hiển nhiên là đang ở mấy chỗ như quán bar, hộp đêm.

Ngắn gọi thì Lưu Tử Phong nói là mình chưa cần dùng tiền, để Dương Hạo trả cho người khác trước.

Mà thấy Dương Hạo chuyển tiền xong rồi không nói gì, Lưu Tử Phong còn hùng hổ vài câu, thế nhưng vẫn chưa nhận 50.000 hôm qua.

Dương Hạo trả lời, nói mình bây giờ không thiếu tiền.

Đối phương lại không đáp lại, có lẽ tối qua chơi quá muộn, giờ còn đang ngủ.

Ngoài ra còn có tin nhắn của Giang Ngọc Kỳ, nàng hỏi có cần để phần cơm cho Hề Hề hay không, về sau lại hỏi Hề Hề có đi học không, Dương Hạo lập tức gửi tin cho cô gaiso, báo đối phương là Hề Hề sắp đến.

Còn có cuộc gọi nhỡ của chú hai, chắc ông nhìn thấy thẻ ngân hàng có thêm 100.000 thì mới gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Đi ra tiệm ăn sáng, Dương Hạo gọi điện cho chú hai Dương Quốc Mạnh, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói mình và bạn hùn vốn kinh doanh, kiếm được ít tiền.

Bởi vì lúc trước Dương Hạo cũng kinh doanh khá to, cho nên chú hai cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn hắn có thời gian thì về thăm nhà.

Lúc đưa Hề Hề đến nhà trẻ đã là 9:30, bởi vì đã gửi tin trước, nên Giang Ngọc Kỳ đã chờ ở cổng.



Ngay khi nàng nhìn chung quanh, một chiếc SUV có lực trùng kích rất mạnh vào thị giác đã chậm rãi dừng lại bên cạnh nàng.

Giang Ngọc Kỳ vô thức lùi lại hai bước, nàng cũng hơi chấn động với khí thế của chiếc xe này.

Mà khi nàng đang tò mò quan sát đây là xe gì, thì Dương Hạo đã đi xuống, áy náy nói với Giang Ngọc Kỳ: “Xin lỗi cô giáo, hôm nay lại đi muộn rồi.”

“Ah, không có gì.”

Giang Ngọc Kỳ sửng sốt một chút, tiếp đó mới phản ứng lại, người xuống xe là ba của Hề Hề.

“Hề Hề thấy khó chịu trong người à?” Giang Ngọc Kỳ lấy lại tinh thần thì hỏi.

“Không có, chỉ là việc nên đến muộn.”

Dương Hạo cười trả lời một câu, tiếp đó mở cửa sau bế Hề Hề xuống xe.

“Chào cô Kỳ Kỳ.” Hề Hề quơ quơ tay nhỏ.

“Chào Hề Hề.” Giang Ngọc Kỳ thuận tay nhận cặp sách nhỏ của Hề Hề.

“Cô Kỳ Kỳ, ba ba ngủ nướng, nên con mới đi muộn.”

Hề Hề nghiêm túc giải thích nguyên nhân mình đến muộn.

Mà Dương Hạo ở bên cạnh thì lúng túng gãi đầu, ở nhà còn cảm thấy áo bông nhỏ này rất ấm, kết quả lại lọt gió.

“Cô Giang, làm phiền rồi.”

Dương Hạo khách khí một câu, tiếp đó lái xe rời khỏi nơi lúng túng này.

Phòng tập cách nhà trẻ chỉ khoảng 10 phút đi xe, gần 10 giờ Dương Hạo mới đến nơi.

“Chào anh Dương.”

“Chào anh Dương.”

Dương Hạo cảm nhận được đãi ngộ khác biệt so với hôm qua, mình vừa vào thì Vu Lệ Lệ và Chu Linh đã đứng lên chào hỏi.

Dương Hạo cũng chào hỏi hai người, tiếp đó cầm chìa tủ điện tử và đi vào phòng thay đồ.

Thay quần áo xong, hắn trực tiếp lên tầng bốn, Tôn Tâm Di đang hướng dẫn động tác yoga cho một cô gái, cô gái này thấp hơn Tôn Tâm Di một chút, nhưng cũng phải 1m68, dáng người thon thả, tướng mạo không tệ, trên người mặc áσ ɭóŧ gym màu hồng, phía dưới là quần yoga, chân đi một đôi Nike Air Zoom.

“Anh Dương đến rồi.”

Dương Hạo vừa ra khỏi thang máy, Tôn Tâm Di đã phát hiện ra, lập tức cười vẫy tay với hắn.

Nghe thấy Tôn Tâm Di nói vậy, cô gái đang tập yoga cũng dừng lại, bắt đầu đánh giá Dương Hạo.

Không sai, cô gái này chính là Triệu Doanh Doanh.

Hôm nay nàng được nghỉ, liền đi đến phòng tập với Tôn Tâm Di, đã luyện được nửa tiếng rồi.

Nhưng mục đích của nàng căn bản không phải tập thể hình, mà là đến để ‘tình cờ’ gặp mặt Dương Hạo, tập yoga nửa tiếng mà vẫn không tập trung.

Lúc này chủ nhân đã đến, nàng lập tức lên tinh thần.

Sau khi quan sát vẻ ngoài của Dương Hạo, nàng vẫn rất hài lòng, dáng người rất cao, ngũ quan đoan chính, chỉ là hơi béo một chút.

Nhưng theo Triệu Doanh Doanh thì đây không phải khuyết điểm, mà gọi là béo giàu béo đẹp.

“Anh Dương, đây là bạn của tôi, Triệu Doanh Doanh, cô ấy cũng là hội viên nơi này.”



Tôn Tâm Di giới thiệu Triệu Doanh Doanh, đây là do Triệu Doanh Doanh mãnh liệt yêu cầu khi còn ở nhà.

Triệu Doanh Doanh lập tức cười tủm tỉm, chào hỏi: “Chào anh Dương, rất hân hạnh được biết anh.”

“Ah, xin chào.”

Đối phương chủ động chào hỏi, còn rất nhiệt tình, Dương Hạo cũng lễ phép đáp lại.

“Tâm Di, hay là cô cứ bận trước đi, tôi qua kia luyện một lát.”

Dương Hạo cho là Tôn Tâm Di đang dạy kèm Triệu Doanh Doanh, cảm thấy mình ở đây thì không tiện, nên chủ động mở miệng nói ra.

Tôn Tâm Di vội vàng nói: “Không cần, Doanh Doanh là bạn tôi, tôi chỉ hướng dẫn một chút thôi. Anh Dương, chúng ta vào phòng nhảy hôm qua đi.”

“Được.”

Dương Hạo gật đầu, đi theo Tôn Tâm Di vào phòng nhảy.

Tuy vẫn như hôm qua, nhưng cường độ hôm nay thì mạnh hơn một chút, sau nửa tiếng, Dương Hạo đã mồ hôi như mưa.

Tôn Tâm Di đưa khăn lông và nói: “Anh Dương, nghỉ một lát, rồi chúng ta qua khu dụng cụ.”

“Được.”

Dương Hạo vừa lau mồ hôi vừa đi ra khỏi phòng nhảy, qua ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi.

“Tâm Di, anh Dương, uống nước đi.”

Dương Hạo và Tôn Tâm Di vừa ngồi xuống, Triệu Doanh Doanh đã cầm hai bình soda đi đến.

“Ah, cảm ơn.”

Triệu Doanh Doanh đưa nước soda có giá 10 đồng một bình, cũng không rẻ, Dương Hạo cảm thấy cô gái xa lạ này quá khách khí, nhưng lại nghĩ có thể là người ta nể mặt Tôn Tâm Di.

Dù sao hai người ngồi chung, nàng chỉ đưa nước cho Tôn Tâm Di thì cũng không hay lắm.

“Anh Dương, nghe Tâm Di nói anh đang giảm cân à?”

Đưa nước xong, Triệu Doanh Doanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo, tiếp đó lại mở miệng trò chuyện.

“Đúng vậy, có tuổi rồi, phải chú ý cơ thể.” Dương Hạo gật đầu.

“Chỗ tôi có một phần thực đơn rất tốt, hay là tôi gửi cho anh Dương nhé?”

Đây là cách xin wechat mà Triệu Doanh Doanh đã nghĩ kỹ, chỉ cần add wechat thì đã tiến được một bước quan trọng.

“Được, vậy thì add wechat đi.”

Giảm cân là nhiệm vụ quan trọng của Dương Hạo bây giờ, thực đơn dù không cần thì vẫn có thể tham khảo một chút, hắn lập tức mở wechat, tiếp đó lại mở mã QR.

Triệu Doanh Doanh thì mừng rỡ như điên, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nàng vội vàng mở wechat ra quét mã.

Triệu Doanh Doanh đang định xin kết bạn, tiếp đó thì lại ngẩn người.

Bởi vì sau khi quét mã hai chiều, wechat lại trực tiếp nhảy ra giao diện ‘gửi tin’ và ‘video call’.

Nói cách khác, hai người đã là bạn trên wechat!

Nàng lại liếc nhìn ID và ảnh chân dung của Dương Hạo, tiếp đó toàn thân đều cứng lại.

“Triệu tiểu thư, cô sao thế?”

Một giây trước, Triệu Doanh Doanh còn tươi cười rạng rỡ, bây giờ lại như cha mẹ chết, Dương Hạo cảm thấy rất kỳ lạ, cô gái này trở mặt thật là nhanh.