Chương 27: Tên Này Đến Làm Gì?

Thật suy nghĩ của Vương Tuyết Như bây giờ khá giống với Đao Bạch Phượng trong Thiên Long Bát Bộ, Đoàn Chính Thuần ông ngày ngày đi hái hoa ngắt cỏ đúng không, vậy tôi cũng chơi với ‘lão ăn mày’ bẩn thỉu.

Mà Dương Hạo bây giờ dù không chật vật như Đoàn Duyên Khánh, nhưng trong lòng Vương Tuyết Như thì hắn chỉ là một đại ca shipper, trong tiềm thức của nàng thì hắn không phải người cùng một tầng lớp với nàng.

Hai năm qua, Vương Tuyết Như tuy là bà nội trợ, nhưng nàng là sinh viên tốt nghiệp đại học Giang Thành, tính ra còn là sư tỷ của Lý Mạn Ny.

Hơn nữa hoàn cảnh gia đình của Vương Tuyết Như rất tốt, cha là kỹ sư cao cấp, mẹ là chủ nhiệm bệnh viện số 2 Giang Thành.

Cũng chính là vì có cha mẹ ủng hộ, nàng mới dám lựa chọn làm bà nội trợ, bởi vì dù thu nhập của Thẩm Minh Sơn không ổn định, thì nàng cũng không thiếu tiền.

Mà trước kia, sở dĩ Thẩm Minh Sơn nɠɵạı ŧìиɧ xong thì quỳ xuống cầu xin tha thứ, chính là vì Vương Tuyết Như có hoàn cảnh gia đình tốt như vậy.

Thẩm Minh Sơn không phải người địa phương, có thể mua nhà ở Giang Thành, ngoại trừ cố gắng của bản thân thì không thiếu được sự giúp đỡ của bố mẹ vợ.

Xã hội này không chỉ có phụ nữ mới thực tế, đàn ông cũng thực tế như vậy.

Theo Thẩm Minh Sơn, Vương Tuyết Như đúng là một cô vợ tốt, nhưng theo địa vị xã hội hơi tăng lên, hắn vẫn không kiềm chế được nội tâm làm loạn của mình, chức vụ của hắn lại phải xã giao nhiều, cũng có thể viện cớ để trở về muộn, thậm chí là không về nhà, khiến cho hắn có điều kiện và thời gian để tìm hoa vấn liễu.

Vương Tuyết Như bây giờ đã quyết định ly hôn, nhưng nàng cảm thấy chỉ ly hôn thôi là không công bằng, nàng cũng muốn cho đối phương cao thêm mấy chục cm, như vậy trong lòng mới cân bằng.

Vương Tuyết Như nàng không phải là người không tìm thấy đàn ông, cũng không phải là người không ai thèm.

Chẳng qua là cưới xong thì nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mà thôi!

“Dương đại ca, chúng ta đều là người tốt.”

“Nhưng người tốt luôn là kẻ bị bắt nạt và tổn thương.”

Vương Tuyết Như vừa nói chuyện vừa cất bước đi vào phòng bếp, từng bước từng bước đến gần Dương Hạo.

Lúc trước đã nói, Dương Hạo đã hơn ba tháng không ăn mặn, hắn là một người đàn ông bình thường, lại thêm Mạnh Ngọc Ngọc làm nền ở phòng tập, hắn nào có thể chịu nổi lại dụ hoặc này.

Hơn nữa khi biết Vương Tuyết Như là vợ của Thẩm Minh Sơn, thật ra ý nghĩ này cũng từng lóe lên trong đầu hắn.

Thế là, tất cả đều như nước chảy thành sông.

Vương Tuyết Như chống hai tay lên bệ nấu ăn, Dương Hạo thì hai tay nắm eo thon của nàng.

(nơi này lược bỏ một vạn chữ)



Một trận ác chiến bắt đầu ở phòng bếp, kết thúc ở phòng khách.

“Dương đại ca, chúng ta đi tắm đi.”

Nằm trên sô pha một lúc, Vương Tuyết Như ngồi dậy.

“Ừm.”

Dương Hạo gật đầu, dứt khoát bế nàng vào trong phòng tắm.

Vốn chỉ là tắm rửa đơn thuần, nhưng Dương Hạo cảm thấy thù báo vẫn chưa đủ vui vẻ, lại thêm Vương Tuyết Như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa cũng không chịu thành thật, hai người lại mở khóa bản đồ phòng tắm.

Mà có lần trước làm nền, lần này thời gian vượt qua nửa giờ, nếu không phải Dương Hạo đi ship mấy tháng nên có chút sức khỏe, vậy tuyệt đối không chịu nổi.

Nhưng dù vậy, hắn cũng phải nằm trên giường một lúc lâu mới khôi phục được chút thể lực.

Tuy nhiên, khi bước vào phòng vệ sinh thì vẫn cảm thấy hai chân như tung bay, thứ nhất là hai trận ác chiến quá vất vả, thứ hai là sáng hắn chỉ ăn hai quả trứng luộc và nửa bát cháo, năng lượng cơ thể đang nằm trong trạng thái thiếu hụt, còn phải làm việc nặng như vậy, nếu như là người khác, có lẽ là không đứng dậy nổi rồi.

Mà lúc này, da thịt trắng như tuyết của Vương Tuyết Như lại hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cho người một loại cảm giác tươi cười rạng rỡ.

Quả nhiên, bông hoa xinh đẹp nhất cũng cần thoải mái nha!

Nhưng thể năng tiêu hao quá nhiều, lại thiếu nước nghiêm trọng, khiến Vương Tuyết Như còn không muốn cử động, thân thể mềm mại của nàng cuộn tròn trong chăn, híp mắt hồi tưởng lại thời khắc đỉnh phong vừa rồi.

Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường của nàng chợt chấn động, lại là Thẩm Minh Sơn gọi đến.

Nàng có tật giật mình, vội vàng ngồi dậy, tuy đã quyết định ly hôn, nhưng dù sao vẫn chưa chính thức, hai người vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa.

Nếu như bị bắt được, nàng sẽ không có ưu thế trong việc phân chia tài sản.

“Dương đại ca, tôi nhận điện thoại, là Thẩm Minh Sơn.”

Vương Tuyết Như nói một tiếng với Dương Hạo đang dội nước trong phòng tắm, tiếp đó lại hít sâu một hơi, rồi mới nghe máy.

“Đang giữa trưa, sao lâu như vậy mới nghe?” Giọng nói của Thẩm Minh Sơn truyền ra từ loa.

“Buồn ngủ, đang ngủ.” Vương Tuyết Như thuận miệng trả lời.

“10 phút nữa anh sẽ đến nhà, em lấy bộ âu phục Zegna cho anh, tối nay phải tiếp đãi một vị khách quan trọng.”



Giọng nói của Thẩm Minh Sơn truyền ra, còn có thể nghe thấy tiếng còi xe, hiển nhiên là đang lái xe về nhà.

“A, được!”

Vương Tuyết Như lên tiếng, tranh thủ thời gian cúp máy.

Cũng may là Thẩm Minh Sơn gọi điện trước, nếu hắn trực tiếp về nhà lấy quần áo, vậy thì đặc sắc rồi.

Dương Hạo rửa sạch vũ khí báo thù, liền trở về phòng ngủ, vừa mặc quần áo vừa nói: “Có chuyện gì sao?”

“10 phút sau Thẩm Minh Sơn sẽ về đến tầng hầm, bảo tôi lấy âu phục cho anh ta.”

Vương Tuyết Như vừa nói vừa mặc quần áo.

“Như vậy thì tôi đi trước nhé. Chẳng may anh ta đột nhiên muốn lên nhà, gặp được thì không hay lắm.”

Dương Hạo nhún vai.

“Ừm, vậy tôi không tiễn, lát nữa còn phải đi gặp luật sự.” Vương Tuyết Như đứng ở trước gương, bắt đầu sửa sang lại.

“Có gì liên hệ wechat.”

“Có gì cần hỗ trợ, cứ gọi cho toi.”

Trước khi đi, Dương Hạo lại cho mỹ thiếu phụ một cái ôm ấp, người sau còn mổ nhẹ lên má của hắn.

Đi thang máy xuống dưới, Dương Hạo đi bộ ra khỏi tiểu khu, tại cửa chính, hắn nhìn thấy chiếc BMW quen thuộc kia, lúc này chiếc xe đang dừng ở lối vào giữa tầng hầm, hình như công năng phân biệt biển số xe gặp vấn đề, khiến hắn không thể đi vào tầng hầm.

Thẩm Minh Sơn quay cửa sổ xe xuống, vốn định gọi bảo vệ hỗ trợ, kết quả lại nhìn thấy Dương Hạo đang đứng trước cổng tiểu khu.

Hắn nhướng mày, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tên này đến đây làm gì??”

Khi Thẩm Minh Sơn đang suy nghĩ, tiếng còi xe đã vang lên, thì ra bảo vệ đã nâng thanh chắn.

Thẩm Minh Sơn đành phải đạp ga, lái xe xuống tầng hầm, đứng chờ ở chỗ đỗ của mình một lát, Vương Tuyết Như mới cầm túi âu phục xuất hiện ở thang máy.

Hôm nay vợ mình mặc một chiếc áo ngủ bằng bông rộng rãi, dáng người xinh đẹp bị che hết, điểm nhấn chính là dễ chịu.

Nhưng Thẩm Minh Sơn nhìn từ xa, luôn cảm thấy tinh thần của Vương Tuyết Như rất tốt, cũng không biết là có gì vui vẻ.