Chương 43: Mở Hộp Mù Bất Động Sản!

Bởi vì Vương Tú Tú lái xe rất ổn, hai người đã đến trước chủ nhà.

Dương Hạo đứng dưới lầu và nhìn quanh một vòng, tiểu khu tuy tương đối cũ, nhưng vẫn coi như sạch sẽ, thùng rác trước cửa ngay ngắn sạch sẽ, có mấy người già đang tìm mấy thứ có thể bán lấy tiền như chai nước, hộp giấy.

Vương Tú Tú dừng xe, tiếp đó liếc trộm anh Dương thật to này, hắn mặc đồ thể thao, bụng dưới nhô lên rất cao.

Gò má nàng hỏi đỏ lên, trong lòng lẩm bẩm mình cũng không cố ý nhìn vào nơi đó.

“Anh Dương, tiểu khu này tuy đã 22 năm, nhưng mấy năm trước đã đổi công ty quản lý, về mặt bảo vệ, cơ sở và vệ sinh đều không tệ, hơn nữa phí quản lý rất rẻ, chỉ 1 đồng/1m vuông.”

Nhân lúc chủ nhà còn chưa đến, Vương Tú Tú tranh thủ giới thiệu về tiểu khu này.

“Ừm.”

Dương Hạo gật đầu, hắn không quan tâm những thứ này.

Hai người chờ một lát, một phụ nữ trung niên khoảng hơn 40 đi tới.

“Chị Từ, vị này là Dương tiên sinh.” Vương Tú Tú giới thiệu.

Chị Từ này đánh giá Dương Hạo một lát, khi ánh mắt đảo qua bụng dưới của hắn, thì lập tức nở nụ cười: “Tiểu Dương đúng không, xem nhà trước đi, rồi trò chuyện.”

Dương Hạo cảm thấy nụ cười của vị này hơi là lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở đâu, nên cũng không nghĩ nhiều.

Ba người đi vào cổng, nhà ở tầng 3, đối với khu nhà 6 tầng này, tầng 3 coi như là đẹp.

Trang trí và nội thất rất giống với ảnh, đồ gia dụng và đồ điện đều đầy đủ, như Vương Tú Tú đã nói, loại nhà này có diện tích sử dụng lên đến hơn 80m vuông, hơn nữa ban công còn rất rộng.

Thấy Dương Hạo vào cửa thì vẫn không nói gì, chị Từ chủ động mở miệng: “Tiểu Dương, tôi nói thật một câu, nếu không phải ly hôn và chia tài sản, thì tôi sẽ không bán căn nhà này đâu, cho dù mình không ở thì cũng có thể cho thuê.”

“780.000, trả hết luôn.”

Dương Hạo trực tiếp báo giá, nhà này chào giá 830.000, hắn cảm thấy mình chém 50.000 cũng không quá đáng, huống chi hiện giờ rất ít người mua nhà, nhất là loại nhà cũ này, rất khó bán.

Đừng thấy giá nhà ở Giang Thành khoảng 15.000, nhưng loại nhà cũ này thì chỉ khoảng 12, 13000 mà thôi, thậm chí có hơn 10.000.

Nghe thấy cái giá này, sắc mặt chị Từ hơi thay đổi, cau mày nói: “Tiểu Dương, không ai trả giá như vậy cả, chỉ hơn 800.000, cậu chém một hơi 50.000!”

“Chị Từ, tôi có thể trả tiền luôn bây giờ.”

“Chắc chị cũng biết tình hình thị trường nhà đất bây giờ, giá tiền chỉ thế thôi, hay là chị suy nghĩ lại xem.”

Tuy Dương Hạo mới là người vội, nhưng có thể xài ít tiền thì vẫn tốt hơn.

Nghe vậy, trên mặt chị Từ hiện ra vẻ rầu rĩ, nhà này rao bán hơn 2 tháng, ban đầu báo giá 880.000 mà không có người hỏi thăm, sau đó hạ xuống 830.000, nhưng dù vậy, trước Dương Hạo thì cũng chỉ có hai người đến xem, một người trong đó trả 750.000, một người còn không thèm ra giá.

“Chị Từ, không phải em nói chuyện thay cho người mua, nhưng tiểu khu này không phải chỉ có một căn nhà được rao bán, còn có ba căn nhà cũng rao bán với giá khoảng 800.000, ưu thế của chị là trang trí mới hơn một chút, nhưng có một ít người mua muốn sửa chữa, cho nên chị muốn bán thì vẫn phải có ưu thế về giá cả.” Vương Tú Tú mở miệng khuyên giải.

“Tiểu Dương, chúng ta ra ban công trò chuyện hai câu.”

Chị Từ liếc mắt ra hiệu với Dương Hạo.

“A? Cũng được.”

Dương Hạo đầu tiên là ngẩn người, không biết chị Từ này muốn nói gì mà không thể nói trước mặt Vương Tú Tú, nhưng vẫn đáp ứng.

Mà Vương Tú Tú thì ngẩn người, người mua và người bán tiếp xúc riêng, đây là muốn nhảy qua người môi giới như nàng à??

Nàng có lòng ngăn cản, nhưng không tiện mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn hai người đi ra ban công, chị Từ còn cố tình đóng cửa.

“Tiểu Dương, chị có thể bán cho cậu với cái giá vừa rồi, nhưng cậu có thể giúp chị một việc không?” Chị Từ mở miệng trước.

“Nói nghe xem.”

Dương Hạo cũng không biết vị này muốn làm gì, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.



“Làm bạn trai chị mấy ngày được không? Chị muốn chọc tức tên chồng cũ kia.”

Chị Từ vừa nói chuyện vừa ưỡn ngực, hình như muốn chứng minh mình rất ngon, nhưng dù đã cố gắng, thì bộ ngực cũng không cao bằng cái bụng, đây quá nửa cũng là một trong những nguyên nhân ly hôn nha.

“Chị Từ, chuyện này tôi không giúp được, tôi sợ vợ tôi ly hôn tôi.”

Dương Hạo mặt tên xì, hắn là người nổi tiếng đứng đắn đàng hoàng trong mười dặm tám thôn, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

Nói xong, Dương Hạo liền đẩy cửa đi vào phòng khách, cmn, mua nhà lại gặp phải loại chuyện này, đúng là cạn lời.

“Tú Tú, nhà tiếp theo.”

Dương Hạo cố tình nói to, tiếp đó cất bước đi ra phía cửa.

“Được.” Vương Tú Tú phản ứng cực nhanh, đáp ứng một tiếng, tiếp đó lại nói với chị Từ vừa đi vào trong: “Chị Từ, em đi trước, có người mua thì em sẽ liên hệ chị.”

“Chờ đã.”

Mắt thấy hai người muốn đi, chị Từ lại vội, u oán nhìn Dương Hạo một chút: “780.000, chị bán cho cậu, coi như kết bạn.”

“Hôm nay có thể sang tên không?” Dương Hạo hỏi.

“Chỉ cần cậu mang đủ tiền.” Chị Từ nói.

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Dương Hạo nhún vau, tiếp đó nhìn về phía Vương Tú Tú: “Làm thủ tục đi.”

“Ok! Chúng ta về cửa hàng ký hợp đồng!’

Vương Tú Tú vui vẻ ra mặt, không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Ba người xuống lầu, chị Từ về nhà lấy giấy tờ.

Vương Tú Tú thì đưa Dương Hạo quay về cửa hàng.

Lúc này, cổng cửa hàng đã mở, hai người đàn ông mặc đồng phục đang nói chuyện.

Một người lớn tuổi trong đó nhìn thấy Vương Tú Tú đi vào thì lập tức nghiêm mặt nói: “Tú Tú, cô biết hôm nay mình trực ban không? Sao lại đến muốn như vậy!”

Người này là cửa hàng trưởng, lúc đến thì không nhìn thấy Vương Tú Tú, tưởng nàng còn chưa đến, trong lòng không khỏi hơi khó chịu, tất nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu, mà chủ yếu là Vương Tú Tú không chịu đi khách sạn đánh bài với hắn.

“Tôi đưa khách đi xem nhà!”

Vương Tú Tú có lý chẳng sợ, trong lòng tính toán chờ lấy được tiền, thì sẽ đổi chỗ làm khác.

Cmn, làm môi giới bất động sản mà cũng chơi quy tắc ngầm, nàng không thể nhịn!

Cũng không phải bát cơm vàng!

Chỉ có thể nói một số người thích cầm lông gà làm lệnh tiễn, có chút quyền lực mà đã muốn làm khó người khác.

“Tú Tú, cô cảm thấy tôi dễ lừa như vậy sao? Sớm như vậy thì nào có ai đi xem nhà!!” Cửa hàng trường tỏ vẻ khinh thường.

Mà lúc này, Dương Hạo vừa nghe điện thoại của Lưu Tử Phong đã đi vào trong, vị bạn thân này hẹn hắn ngày mai ra ngoài uống rượu, ngày mai Dương Hạo không có thời gian, liền chuyển sang chủ nhật.

“Tú Tú, có thể làm thủ tục trong sáng nay không? Thêm ít tiền cũng không sao.”

Dương Hạo chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, tránh cho bất ngờ phát sinh.

Thấy Dương Hạo đi vào, cửa hàng trưởng vốn còn định hỏi Dương Hạo thuê nhà hay mua nhà, kết quả đối phương lại nói chuyện giao dịch với Vương Tú Tú, hắn hơi kinh ngạc nhìn Dương Hạo, hình như người này mới đến lần đầu.

Nói cách khác, Vương Tú Tú vừa mới dẫn người này đi xem nhà, hơn nữa người ta còn mua.

“Tiên sinh, làm nhanh là không có vấn đề, 2000, tiệm chúng tôi có thể làm thay, đảm bảo đến giữa trưa là có thể hoàn thành.”

Cửa hàng trưởng Lưu Cường cười hì hì nói, kiếm tiền nhà, đương nhiên phải thò một chân vào.



Nhưng Dương Hạo không để ý đến hắn, mà nhìn về phía Vương Tú Tú: “Vậy sao?”

Vương Tú Tú xoay người đưa lưng về phía Lưu Cường, tiếp đó dựng 1 ngón tay với Dương Hạo: “Anh Dương, có thể làm nhanh.”

Dương Hạo lập tức hiểu ý, nói: “2000 quá đắt, 1000.”

“Tiên sinh, không có cái giá này.” Lưu Cường lắc đầu.

“Vậy thì cứ làm theo bình thường đi.”

Nói xong, Dương Hạo ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu chơi điện thoại, chủ yếu là hắn thấy ngứa mắt với tên cửa hàng trưởng này.

“Tiên sinh, trong 2000 này có 1500 là cho các nhân viên bên kia rồi, tiệm chúng tôi chỉ kiếm được 500.” Lưu cười lại cười nói: “Như vậy đi, chúng tôi không kiếm 500 này nữa, anh cho 1500 là được.”

Dương Hạo khoát tay: “Thôi quên đi, để các anh phí công thì tôi cũng băn khoăn, cứ theo quy trình bình thường đi!”

“A, chuyện này…”

Khóe miệng Lưu Cường giật giật.

Vương Tú Tú ở bên cạnh thì mừng thầm, thậm chí sắp không nhịn được cười, dù sao nàng cũng không lấy được một đồng trong số tiền làm nhanh này.

Thấy thái độ của Dương Hạo, Lưu Cường cũng không tiện hạ giá ngay, liền hậm hực nói: “Vậy để tôi hỏi bên kia xem sao.”

Nói xong hắn lại giả bộ như ra say gọi điện thoại.

Một lát sau, chị Từ cầm giấy tờ nhà đến cửa hàng.

Ký hợp đồng, chuyển khoản, đi sang tên, lúc 11 giờ, Dương Hạo đã lấy được bất động sản đứng tên mình.

Tất nhiên, hắn vẫn bỏ 1000 làm nhanh.

Lưu Cường cuối cùng vẫn nhận lời, dù là 1000 thì hắn cũng kiếm được 200, đương nhiên sẽ không chê tiền.

Đinh!

Chúng mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ‘bất động sản của phú ông’.

Thời gian hoàn thành: 3 giờ 12 phút!

Đinh!

Chúc mừng ký chủ nhận được hộp mù bất động sản x1.

Có mở ra hay?

Có!!

Dương Hạo lập tức chọn có.

Đinh!

Chúc mừng ký chủ nhận được một căn nhà, một cửa hàng, 2 chỗ đỗ xe.

Mời ký chủ sau 1 giờ chiều, đến cao ốc Tinh Vân Loan để nhận.

Vài tiếng nhắc nhở vang lên, sau khi nghe thấy phần thưởng, Dương Hạo hưng phấn không thôi.

Tinh Vân Loan!

Một trong những tiểu khu đắt nhất Giang Thành!

Khi hắn sở hữu 5 tiệm lẩu, khát vọng với tương lai tốt đẹp, thì một trong những giấc mơ của hắn là có thể mua một căn nhà trong Tinh Vân Loan.

Mà bây giờ, giấc mơ này đã thành hiện thực!