Chương 1: Bất ngờ động dục

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Nóng...

Nóng quá...

Muốn uống nước...

Tạ Ninh mang theo cả người khô nóng cùng khó chịu bên trong một mảnh tăm tối mà giãy dụa mở mắt ra.

Căn phòng đen kịt, tia sáng duy nhất chính là con số màu vàng đậm trên máy điều hòa ——24°C

Cậu đờ đẫn trong mười giây, đảo mắt, sau đó chậm rãi nhớ đến cái điều hòa trong phòng mình không phải loại này !

Dường như... Cũng không phải treo ở nơi đó ?

Nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt, Tạ Ninh hiện tại người đầy khó chịu, cả người khô nóng, cảm giác trong thân thể như là có vô số cái miệng đang kêu gào khát nước , một lòng chỉ muốn tìm nước uống.

Vì vậy Tạ Ninh liền chống đỡ từ trên giường ngồi dậy, nhưng cậu mới vừa ngồi thẳng thân thể, liền cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, một giây sau, liền không hề phòng bị mà ngã trở lại.

Đầu nặng nề đập ở trên gối, thiếu chút nữa đem Tạ Ninh trực tiếp đập bất tỉnh.

...

Đại khái lại qua mấy phút ngất ngất ngây ngây, Tạ Ninh cố hết sức đưa tay ra xoa xoa trên trán, tóc mái đều đã thấm ướt mồ hôi ——

Chờ chút!

Tạ Ninh nhớ đến chính mình chưa từng có để tóc mái, hơn nữa dùng ý thức nhạy cảm về sắc đẹp của Tạ Ninh , cậu rất rõ ràng, khi sờ vào da thịt xúc cảm mang đến rõ ràng không phải của mình....

Nhất thời, Tạ Ninh liền sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cũng tỉnh táo thêm một chút.

Sau đó cậu liền nhẫn nhịn cảm giác khô nóng kêu gào trên thân thể, dùng một thân mồ hôi cố ngước lên nhìn lại bốn phía.

Một chút ánh sáng từ máy điều hòa kia cũng đủ để Tạ Ninh thấy được bố trí căn phòng, gian phòng rất lớn, rất sạch sẽ —— mà này cũng xác thực không phải phòng của mình.

Tạ Ninh yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt, cổ họng khô rát thoải mái hơn một chút, sau đó liền lảo đảo mà từ trong phòng xông ra ngoài.

Cửa phòng xoạt xoạt một tiếng bị đẩy ra, nhất thời ánh sáng bên ngoài làm cậu chói mắt.

Đương nhiên, càng làm cho Tạ Ninh khϊếp sợ chính là cảnh tượng ngoài cửa.

Biệt thự.

Tuyệt đối là biệt thự.

Còn là một biệt thự sử dụng công nghệ tiên tiến.

Gạch màu trắng sáng đến mức có thể soi gương, cầu thang xoay tròn, đèn chùm pha lê tuyệt đẹp treo trong phòng khách cùng với các thiết bị không xác định đang lơ lửng trong không khí ——

Bất quá Tạ Ninh chỉ nhìn qua, liền vừa cầm lấy tay vịn, lảo đảo mà xuống lầu.

Cậu hiện tại rất khó chịu...

Cần gọi 120.

Còn có, Tạ Ninh muốn biết rõ cậu bây giờ là bị bắt cóc hay bị làm thí nghiệm, tại sao lại ở chỗ này?

Sau khi bước xuống lầu, Tạ Ninh chân cũng đã mềm nhũn, hận không thể một giây sau liền quỳ gối trên nền gạch trắng sứ kia, cảm giác khô nóng trên người càng ngày càng rõ ràng,mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt, đồ ngủ đang mặc trên người cũng triệt để ướt đẫm.

"Cứu... mạng..." Tạ Ninh cơ hồ là từ trong cổ họng phát ra một tiếng cầu cứu khàn khàn.

Tiếp đến cả người cậu nhũn ra ngã trên nền gạch lạnh lẽo.

Một giây sau, Tạ Ninh liền nghe một âm thanh khẩn cấp từ thiết bị điện tử phía sau lưng mình vang lên.

"Khẩn cấp khẩn cấp, phu nhân đã tiến vào thời kỳ phát tình rồi! Bảo mẫu người máy 307 thỉnh cầu kêu gọi Nguyên tiên sinh!"

Nguyên tiên sinh? Thời kỳ động dục?

Tạ Ninh bị mồ hôi thấm ướt lông mi khẽ run lên, thật giống ý thức được cái gì, mà một giây sau cậu lại bị cơn khô nóng mãnh liệt hạ gục triệt để, không nhịn được liền co người lên trầm thấp cắn răng rêи ɾỉ một tiếng.

Tại thời điểm ý thức dần dần có chút mơ hồ, Tạ Ninh bỗng nhiên hậu tri hậu giác mà ý thức được —— chính mình sẽ không phải là xuyên vào bên trong quyển cẩu huyết ABO tra tiện sinh tử văn vừa đọc tối hôm qua đó chứ ?

Bên trong văn này Tạ Ninh là một tên tiện thụ chấp nhận làm thế thân cho bạch nguyệt quang, đem tra công không yêu thương gì mình trói buộc bên người, thậm chí ngay cả lên giường mang thai đều dựa vào thủ đoạn, thật có thể nói là tiện ra nước.

Đến cuối cùng tra công ,tiện thụ đồng thời cùng bị tai nạn xe do bạch nguyệt quang trả thù, tiện thụ sẩy thai, đem giác mạc cho tra công, lại bị tra công lôi kéo khẩn cầu không nên để cho cha mình trả thù bạch nguyệt quang, tiện thụ nản lòng thoái chí, sau đó nhảy lầu tự vẫn...

Suy nghĩ đến đây, Tạ Ninh giật mình, không nhịn được liền mạnh mẽ bấm một cái lên lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho cậu tỉnh táo một chút.

Sau đó câu liền chống đỡ một thân mồ hôi, ngẩng khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp, nhìn về phía đối diện người máy bảo mẫu gấp rút đến không ngừng đảo quanh, giống như cầu cứu mà hỏi : "Tôi... Là ai?"

Bảo mẫu người máy trợn mắt ngoác mồm nói: "Phu nhân... Ngài thật sự bị nóng đến hồ đồ rồi?"

Tạ Ninh cắn một chút đầu lưỡi, đau đến cậu hít vào một ngụm khí lạnh, thất thanh hỏi: "Tôi gọi làTạ Ninh? Tôi... Chồng tôi gọi là Nguyên Trạm?"

Bảo mẫu người máy há hốc mồm, ngây ngốc gật gật đầu.

Tạ Ninh:...

Xong.

Vì vậy một giây sau Tạ Ninh liền cật lực khúc khởi thân thể, thập phần buồn bực nói: "Thuốc ức chế ? ! Thuốc ức chế ở đâu? !"

Phải biết trong sách Tạ Ninh sau khi mang thai liền bị tra công Nguyên Trạm giam cầm ở trong phòng, mỗi ngày là các loại ngược thân ngược tâm, động một chút là hành hung, cậu cũng không muốn biến thành như vậy a!

Bảo mẫu người máy sửng sốt một giây, tiếp liền vội vàng nói: "Phu nhân ngài đừng như vậy! Tuy rằng Nguyên tiên sinh đối với ngài không có tình cảm quá sâu, nhưng hắn dù sao cũng là hôn phối hợp pháp của ngài, alpha duy nhất, ngài ấy nhất định sẽ trợ giúp ngài vượt qua lần này!"

Thật TM phí lời!

Nếu như Nguyên Trạm thật sự nguyện ý , một cái alpha một cái omega đã sớm thiên lôi câu địa hỏa, còn cần câu dẫn ?

Mà lúc này Tạ Ninh cũng biết cái tên người máy bảo mẫu trước mắt này không thể dựa dẫm được.

Cho nên cậu cật lực khắc chế tìиɧ ɖu͙© dâng trào trong cơ thể, cắn răng đẩy người máy trước mặt ra ——

Bên trong người máy bảo mẫu kinh hô, Tạ Ninh cũng không quay đầu lại, liền lảo đảo mà hướng thư phòng mà chạy.

Cậu nhớ tới trong sách có viết, Tạ Ninh đem thuốc ức chế đều đặt trong cái tủ sắt ở thư phòng.

Bảo mẫu người máy gấp vô cùng, nhưng lúc này nó cũng không có thể trực tiếp tiếp xúc Tạ Ninh, chỉ có đi theo Tạ Ninh phía sau xoay một vòng, gấp đến độ không ngừng chít chít kêu loạn.

Thời điểm Tạ Ninh xông vào trong thư phòng, cả người cơ hồ giống như là trong nước mới vớt ra.

Trên trán tóc mái toàn bộ ướt đẫm, trên lông mi dính đầy mồ hôi óng ánh, làn da trắng nõn nhẵn nhụi hiện lên một tầng ửng hồng nhìn thấy đã yêu thích, mắt phượng xinh đẹp ẩn ẩn một tầng hơi nước, dáng dấp kia, dù là bất luận alpha nào thấy được, khả năng đều sẽ không nhịn được đem Tạ Ninh giải quyết tại chỗ.

Tạ Ninh liên tục lăn lộn mà đi đến tủ sắt, sau đó năm ngón tay không ngừng run rẩy mở khóa an toàn ,bởi vì trên tay mồ hôi quá nhiều, da dẻ quá nhẵn nhụi, ngón tay tại chỗ mở nhiều lần trơn tuột.

Nỗ lực nhiều lần, tủ sắt rốt cục mở ra, bên trong liền hiện ra một loạt chỉnh tề ống tiêm chứa thuốc màu lam nhạt,

Tạ Ninh lúc này hơi hít một hơi, vội vã chà xát một chút mồ hôi trên mi mắt, sau đó tay run run liền lấy ra một ống tiêm.

"Phu nhân xin nghĩ lại a! Nguyên tiên sinh lập tức liền trở về!" Bảo mẫu người máy vội đến kêu loạn.

Tạ Ninh nhắm mắt lại, thấp giọng mắng một câu "Ngậm miệng", liền cố nén khó chịu trên người, xé bỏ vỏ bọc ống tiêm.

Kim tiêm ánh bạc lộ ra, Tạ Ninh liếʍ đôi môi khô nứt bơt vì tình triều, chuẩn bị đem thuốc ức chế tiêm vào, phía sau liền truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Đồng thời kéo tới, còn có một cỗ khí tức hormone nam tính bá đạo khiến cho cậu thập phần khó có thể dùng lời diễn tả được!

Này chẳng khác nào mùi xuân dược xâm nhập thẳng vào mũi Tạ Ninh, Tạ Ninh không tự chủ được cả người run lên, hận không thể trực tiếp xụi lơ xuống.

Thuốc ức chế trong tay cơ hồ không cầm lên được, mắt thấy sắp từ lòng bàn tay đầy mồ hôi trượt xuống.

Sau đó một giây, thuốc ức chế trong tay Tạ Ninh bị đoạt đi, tiếp đến là một âm thanh từ tính êm tai lại mang đầy sự tức giận nói: "Cậu đang làm gì? !"

Kèm theo âm thanh này còn có một cỗ mùi vị cực kỳ nam tính, từ khoảng cách gần như vậy mà ngửi được, Tạ Ninh cả người ý thức cơ hồ liền hoàn toàn bị tước đoạt, thân thể đang kêu gào không ngừng, mong muốn được gần gũi.

Tạ Ninh lúc này trong đầu cơ hồ đều có thể tưởng tượng đến xúc cảm trên da thịt đối phương...

Ấm áp, tinh tế, đường nét ưu mỹ...

Mà một giây sau,cơ mặt Tạ Ninh vặn vẹo một chút,cậu dùng hết tinh lực mà mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, mùi máu tanh lan tràn cùng cảm giác đau đớn làm cho cậu tỉnh táo lại.

Tiếp đến cậu lập tức vồ lấy thuốc ức chế bên trong tủ sắt, dưới sự kinh hô và khϊếp sợ của người máy bảo mẫu, đem thuốc ức chế đâm thẳng vào cánh tay mình.

Nước thuốc lạnh lẽo xâm nhập vào bên trong cơ thể nóng ran, Tạ Ninh cơ hồ lập tức run lập cập, một giây sau thân thể của cậu liền chậm rãi nguội đi, lại cũng càng thêm vô lực, cơ thể không thể chống chế ngã gục xuống.

Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể đổ gục xuống của cậu, Tạ Ninh đột nhiên bị khí tức alpha tới gần kí©h thí©ɧ mà đồng tử hơi thu rụt lại, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc ức chế, mâu sắc dần dần tan rã.

Giờ khắc này, Nguyên Trạm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy mồ hôi của Tạ Ninh , trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo hiện lên thần sắc dị thường phức tạp.

Mà một màn kế tiếp, lại làm cho Nguyên Trạm càng khϊếp sợ.

Bởi vì, Tạ Ninh co ro thân thể, suy nhược mà thở dốc nói: "Tôi... Không phải cố ý, xin lỗi."

Kiên cường chống đỡ nói xong câu này, Tạ Ninh rồi cũng nhịn không được nữa, triệt để lâm vào hôn mê.

Tác giả có lời muốn nói: cẩu huyết văn, không có gì là lô-gich, cẩu huyết văn viết thế nào thì chơi như thế ấy