Chương 12

Phía sau có người, Úc Tinh Ngữ còn tưởng rằng là Cố Tự Bắc, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là một vị hòa thượng già mặc áo Hải Thanh*.

(*Hải Thanh là một loại áo tràng tay rộng, sáu vạt, hai chúng tại gia và xuất gia Trung Quốc thường mặc khi lễ phật giáo, áo hậu hay còn gọi là áo tràng tay rộng của chư tăng Việt Nam cũng chính là Hải Thanh.)

Ông ấy trông rất già, trên cổ còn đeo một chuỗi hạt.

Úc Tinh Ngữ theo bản năng đi quay ra nhìn Cố Tự Bắc, người đang nghe điện thoại và không để ý về phía này.

"Thí chủ có hình như đang lo âu điều gì đó."

Nhìn thấy vị sư già mỉm cười, Úc Tinh Ngữ nhất thời hoảng sợ, muốn gọi Cố Tự Bắc, lại không thể phát ra âm thanh.

"Ngài……"

Vị sư già nói tiếp: "Kiếp trước của thí chủ và kiếp này có quan hệ, quá khứ là quá khứ, thí chủ vẫn nên sống thật tốt!"

"Thí chủ nên chăm sóc bản thân để có thể gặp những người bản thân muốn gặp."

Giọng nói của vị sư già khàn khàn.

Úc Tinh Ngữ kích động muốn hỏi: "Ý ngài là?"

Vị sư già không trả lời quay lưng rời đi.

Cô muốn đuổi theo, nhưng chân cô không thể di chuyển.

Cô muốn hỏi ông ấy như vậy có nghĩa là gì, nhưng ông ấy nói cái gì cũng không rõ ràng, cũng không nói cho cô biết kết quả.

Úc Tinh Ngữ bật khóc.

"Ngài đứng lại, nói cho tôi biết như vậy là ý gì?"

"Có phải ngài đang lừa tôi đúng không!"

Cố Tự Bắc nghe thấy tiếng liền quay lại, nắm lấy tay cô, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Úc Tinh Ngữ nước mắt dàn dụa, đôi mắt khẩn cầu, bảo anh: "Anh giúp tôi đuổi đuổi theo vị sư già kia, hỏi ông ấy nói vậy là có ý gì?"

Cố Tự Bắc nhìn về phía trước và cau mày.

Không có ai ở phía trước cả.

Đây là, cô đang bị ảo giác?

Anh nói, "Phía trước không có ai như vậy."

"Người xuất gia không bao giờ nói dối."

"Cô gái, hãy sống tốt và chăm sóc bản thân thật tốt."

Có một giọng nói vang lên, hốc mắt Úc Tinh Ngữ đầy nước, nhìn về phía trước, vị sư già đã biến mất.

Cố Tự Bắc bắt đầu suy nghĩ xem có nên hẹn gặp bác sĩ tâm lý hay không, tình trạng của cô hình như càng ngày càng nặng.

Người con gái trong vòng tay của anh đang khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cố Tự Bắc vòng tay qua eo cô, nhìn sắc mặt cô so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, nói: "Vừa rồi Trần Kinh Dược gọi điện."

Úc Tinh Ngữ không nói lời nào, nước mắt không ngừng rơi xuống, hai tay cô vô thức ôm lấy eo anh, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Cố Tự Bắc.

Trong điện thoại, Trần Kinh Dược hỏi anh có biết về việc Úc Tinh Ngữ mang thai không, anh nói rằng cô ở bên anh, người ở đầu bên kia mới thả lỏng ngữ khí.

Cố Tự Bắc chưa bao giờ tiếp xúc với Trần Kinh Dược, nhưng anh biết cô có một người anh trai không cùng huyết thống.

Nghe tin cô ở đây, Trần Kinh Dược thở phào nhẹ nhõm, nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, có cần gì thì cứ bảo.

Cố Tự Bắc không thiếu tiền, hiển nhiên không cần giúp đỡ, nhưng vẫn đồng ý.

Sau khi Úc Tinh Ngữ khóc, tâm trạng cô vẫn không tốt, cô ngồi ở ghế ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọt nước mắt vừa rồi Cố Tự Bắc lau trên khóe mắt cô giờ lại xuất hiện.

Tâm trạng của anh cũng rối loạn, hôm nay có kết quả khám thai, đứa trẻ khỏe mạnh, bác sĩ kê một số thuốc bổ sung dinh dưỡng.

Vì Úc Tinh Ngữ quá gầy nên anh đã bị bác sĩ mắng, nói anh đối xử tệ với vợ mình.

Cố Tự Bắc chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng.

Anh cảm thấy tình trạng của cô hơi nghiêm trọng.

Khi xe chạy về phía trước, đầu óc anh rối bời, hai ngày nay thấy cô chịu ăn, anh còn tưởng rằng tình trạng của cô đã khá hơn, nhưng tình trạng của Úc Tinh Ngữ lại càng ngày càng xấu đi.

Cô quả thực không thích hợp mang thai.

Nhưng giờ đứa trẻ đã nhiều tháng.

Cần phải làm sao để cô chịu đi gặp bác sĩ tâm lí?