Chương 14

Nhưng mọi thứ vẫn còn đáng lo ngại.

Cố Tự Bắc muốn hút một điếu thuốc, lại nghĩ có lẽ cô không thích, cuối cùng đành bỏ đi.

Anh rời khỏi phòng và đi đến phòng khách, nhìn thấy cô đi ra khỏi phòng.

Tỉnh dậy nhanh như vậy sau khi ngủ chưa đầy nửa giờ?

Cố Tự Bắc đi tới, hỏi cô: "Sao vậy?"

Úc Tinh Ngữ không ngờ anh còn chưa ngủ, cô chỉ muốn uống nước, đi ra lại có thể gặp anh, cô cau mày nói: “ Tôi ra ngoài uống nước."

Cố Tự Bắc: . . . .

“Không phải tôi nói cốc nước ở đầu giường em sao?”

"Tôi muốn uống cái gì đó lạnh."

Cố Tự Bắc cảm giác mình bị bắt bẻ, nói: "Tôi rót cho em, đừng xuống lầu."

"Ừm."

Sau đó, cô thực sự không đi xuống.

Anh xuống nhà rót nước cho cô, mặc dù anh nghĩ thời tiết này uống nước ấm sẽ tốt hơn, nhưng nếu cô cứ khăng khăng uống nước lạnh thì anh cũng không làm được gì.

Rót đầy cốc, anh bưng lên lầu, đến phòng cô thì thấy cô đã dựa vào ghế ngủ ngủ say, cơ thể hơi nghiêng, lúc ngủ còn nhíu mày, bộ dạng không vui.

Cố Tự Bắc đi tới, muốn ôm cô lên, nhưng cánh tay vừa chạm vào vai cô, cô đã bị đánh thức.

Anh bế cô lên giường, thấy cô đã tỉnh, liền thương lượng với cô: “Mấy ngày nữa chúng ta ra ngoài đi lấy giấy chứng nhận khác nhé?”

Anh hỏi thử.

Lúc này, Úc Tinh Ngữ phản ứng dữ dội, thẳng thừng từ chối: "Không muốn."

Hai tay cô chống lên ngực, cố gắng đẩy anh ra. Cố Tự Bắc có lẽ biết thái độ của cô, nhưng anh cảm thấy mình nhất định phải bày tỏ về việc này. Mặc dù anh rất sợ đứa trẻ đột ngột đến này.

Úc Tinh Ngữ phản kháng kịch liệt, Cố Tự Bắc đặt cô xuống giường, cô lạnh lùng quay lưng về phía anh: “Nếu anh có ý tái hôn với tôi, vậy thì tốt nhất anh nên đi đi, tôi sẽ không tái hôn với anh, khi thời gian đến, đứa trẻ này tôi sẽ sinh cho anh”

Cô vậy mà nghĩ cách bỏ đứa trẻ này?

Sắc mặt Cố Tự Bắc hơi lạnh, cuối cùng không nói gì.

Cô hành hạ mình như vậy, rõ ràng là vì không muốn có một đứa con đúng nghĩa. Đã như vậy, tại sao phải đợi đến tháng này mới thông báo cho anh? Nhiều tháng như vậy mới phát hiện? Cô đang làm cái quái gì vậy?

Hình ảnh nhà sư mà anh nhìn thấy bên ngoài bệnh viện ngày hôm đó hiện lên trong tâm trí của Cố Tự Bắc, ban đầu anh nghĩ rằng đó là ảo giác của Úc Tinh Ngữ, nhưng khi anh nhìn thấy hai con mèo sau đó, trực giác cảm thấy rằng người đó chính là nhà sư mà Úc Tinh Ngữ đã đề cập.

Anh luôn tin vào khoa học, đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải tình huống như vậy, anh ấy có chút choáng ngợp.

Có lẽ Úc Tinh Ngữ có chuyện mà anh không biết.

Cố Tự Bắc nói: "Tôi đi rồi, em có thể tự chăm sóc bản thân sao? Hay là muốn có người đến chăm sóc?"

Úc Tinh Ngữ không nói nữa.

Điều này anh cảm thấy chính là không đồng ý.

Anh hỏi cô: "Em mà ở một mình sự cố có thể ập đến bất cứ lúc nào. Em nghĩ mình có thể sống sót đến ngày giao con cho tôi không?"

Úc Tinh Ngữ cảm thấy thật khó chịu khi anh trưng vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi cô từng câu một, nếu không phải vì đứa con trong bụng, cô thật muốn đá anh ra ngoài. Sao mà lắm lời vậy?

Cô không muốn nói chuyện với anh nữa nên nằm xuống đắp chăn lên, cố ý nói: “Tôi muốn ngủ.”

Ý là nói rằng anh nên ra ngoài.

Cố Tự Bắc nhìn bóng lưng hờ hững của cô, hỏi: "Em không uống nước nữa à?"

"Tôi sẽ uống sau."

Cố Tự Bắc đặt cốc nước ở đầu giường của cô, ngồi bên cạnh cô một lúc, giọng bất đắc dĩ nói: “Tôi nói với em chuyện này chẳng qua là để làm rõ thái độ của tôi với em, em không muốn tái hôn thì tôi cũng không có ý kiến. "

Cô không trả lời.

Cố Tự Bắc đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, đèn vẫn sáng.

Úc Tinh Ngữ ngồi dậy, cúi đầu nhìn ly nước đã rót đầy, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn không uống mà ngủ thϊếp đi.