Chương 7

Hơn nữa bây giờ cô không có cảm giác thèm ăn.

Cô không trả lời.

Cố Tự Bắc thấy cô giống như chưa ăn.

Anh cảm thấy người phụ nữ này cũng rất lợi hại, mang thai đứa nhỏ mà một ngày không ăn, cũng không biết cô muốn làm gì.

Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Úc Tinh Ngữ: “Tôi không đói bụng.”

Cô Tự Bắc không để ý tới cô, trực tiếp gọi đặt cho cô.

Món ăn mua ngoài là một quán gần đây, có cơm có cháo. Tuy biết đồ ăn ngoài không hợp vệ sinh nhưng hiện tại không còn cách nào làm cơm, Cố Tự Bắc chỉ có thể tạm bợ một đêm.

Ra ngoài lấy đồ về, anh đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô, hỏi: “Em ăn gì?”

Cô nhìn đồ ăn mua ngoài trước mặt, không có muốn ăn, chỉ muốn đứng dậy quay về phòng.

“Tôi không đói.”

Cố Tự Bắc ấn cô về quay lại, ép cái thìa vào tay cô: “Không đói em cũng phải ăn cho tôi? Không ăn đồ này em muốn làm cái gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tôi không có khẩu vị.”

Giọng rất trầm.

Cố Tự Bắc nói: “Không có khẩu vị thì đổi cái khác, em không tự mình ăn thì tôi sẽ đút em ăn.”

Ngón tay Úc Tinh Ngữ run rẩy, không thể chống lại sức mạnh của anh, cuối cùng ngồi trở lại, cúi đầu chậm rãi ăn cháo.

Ăn được vài miếng, cô cảm thấy bụng khó chịu liền chạy vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Một ngày không ăn, từ trong bụng cô nôn ra chỉ có axit dạ dày.

Cố Tự Bắc cau mày.

Mặc dù anh không có kinh nghiệm nhưng anh cũng chưa từng thấy phụ nữ mang thai ốm nghén lâu như vậy, cảm thấy có gì đó không ổn, anh liền cầm điện thoại ra rồi nói: “Tôi bảo người gọi bác sĩ đến đây”.

Úc Tinh Ngữ biết tại sao mình nôn khan như vậy, cô không muốn gọi bác sĩ tới đây, cô lập tức nắm lấy tay ăn ngăn cản động tác của anh.

“Không cần, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Cố Tự Bắc nhíu mày nhìn cô, cuối cùng cũng không gọi điện thoại.

Thấy cô quay lại bồn rửa tay, anh lấy khăn giấy bên cạnh cô, sau khi cô rửa miệng xong mới đưa cho cô.

Úc Tinh Ngữ lau miệng rồi quay trở lại tiếp tục ăn, cô sẽ cố gắng để không nôn nghén tiếp, ngay cả khi cô buồn nôn cô vẫn cố gắng tự mình ăn xong.

Cô Tự Bắc ở bên cạnh quan sát động tác của cô, rất nhanh rời tầm mắt sang một bên.

Người phụ nữ này vốn dĩ từng có một khuôn mặt trứng ngỗng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ lại là khuôn mặt trái xoan với chiếc cằm nhọn hoắt, hay thật đấy.

Cô chậm rãi ăn, sau khi ăn được một nửa, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Được chưa?"

Cố Tự Bắc nhìn sang, hỏi cô: "Ăn cơm là việc của em? Còn phải hỏi tôi?"

Cố Tự Bắc mà Úc Tinh Ngữ biết, là con cưng của trời, tính tình lãnh đạm lại có chút cấm dục. Anh rất hiếm khi nóng nảy đến mức này.

Bây giờ giọng điệu của anh có hơi thiếu kiên nhẫn, như thể anh đang tức giận với cô.

Úc Tinh Ngữ không nói gì, một lúc sau cô nhỏ giọng: "Tôi ăn không nổi nữa."

Cô về phòng của mình.

Trên bàn là hơn nửa phần cháo và cơm mà cô chưa động đũa đến.

Lúc này Cố Tự Bắc có hơi đói bụng, anh cầm đũa lên ăn phần cơm bên cạnh ăn. Từ nhỏ anh đã được dạy bảo phép lịch sự, nhưng trong lần gặp này anh thực sự không còn cách nào để giữ bình tĩnh.

Anh ra cửa hít thở, anh sợ không thể tự mình mua đồ cho nên đã sớm sắp xếp người, lúc này có lẽ cũng sắp đến nơi, bất kể là Úc Tinh Ngữ có chịu hay không, ít nhất anh vẫn phải chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho tối nay.

Anh vào phòng tắm xem qua, bên trong cũng không có đồ gì.

Anh bảo trợ lý đi mua những thứ cần mua trước, tiếp tục ăn nốt phần còn lại của món ăn.

Sau khi ăn xong, anh thu dọn bàn ăn, vừa vào phòng liền thấy Úc Tinh Ngữ cuộn tròn bên trong, mày nhíu chặt, xem ra trong người không được thoải mái.

Cố Tự Bắc nhíu mày, bế cô từ trên giường lên. Đặt sang chiếc ghế bên cạnh.