Chương 1: Sau khi ly hôn

Cuối mùa thu, trời chạng vạng bắt đầu tối, còn kèm theo một chút mưa lạnh lẽo.

Tề Duyệt đến nhà mới xem một chuyến, nhân viên chuyển đồ giúp cô di chuyển đống hành lý, số lượng cũng không nhiều lắm.

Nơi ở mới của Tề Duyệt sắp chuyển đến có bố trí một phòng khách, một phòng ngủ, có diện tích hơn 40 mét vuông cũng không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng đủ để cô sinh sống. Mặc dù trước kia nhà cô được xây ở lưng chừng núi, sang trọng được xếp vào hàng bậc nhất. Thì so với nơi này quả là khác biệt một trời một vực, nhưng ngược lại khiến cô cảm thấy rất an tâm.

Nghĩ lại một năm trước cô lại cảm thấy buồn. Dưới sự đề cử của cô bạn thân, cô tò mò đọc một cuốn tiểu thuyết lấy cô và bạn cô làm nguyên mẫu viết truyện.

Sau khi đọc xong, Tề Duyệt đưa ra một kết luận, dưới một tình huống không biết nào đó, cô và người bạn thân cùng kết thù với một người.

Ở trong tiểu thuyết, Tề Duyệt cũng chẳng phải nhân vật chính gì, mà là vợ của nhân vật phản diện. Khác với các nữ phụ khác, để có thể đến được với nam chính mà không việc nào không làm. Nhân vật nữ phụ này vì không được người ông chồng phản diện yêu thương, dẫn đến tam quan ngày càng vặn vẹo, càng ngày bỏ xa con đường làm người.

Trong nguyên bản tiểu thuyết này của Tề Duyệt, mặc kệ là miêu tả từ dung mạo hay là hoàn cảnh cuộc sống đến cơ thể đều tương tự với Tề Duyệt ở hiện thực, thậm chí giống nhau y đúc.

Còn chưa kịp điều tra xem tác giả cuốn tiểu thuyết này là ai. Đùng cái tỉnh dậy, cô phát hiện ra bản thân đã bị xuyên vào trong tiểu thuyết, trở thành vợ của nhân vật phản diện.

Cô cũng không định cho là sau khi mình xuyên không, vì tình yêu cao cả với nhân vật phản diện mà khắp nơi vùi dập, hãm hại nữ nhân vật phản diện số bốn. Cô là người có chủ nghĩa xã hội hài hòa, lại là người có đang có hạt giống tam quan tốt, tuyệt đối không đi làm loại chuyện chia rẽ uyên ương, thiếu đạo đức này.

Cô cũng sẽ không suốt ngày theo đuổi ông chồng phản diện ấy, lại càng không vây quanh chiếm cảm giác tồn tại với nam chính, nữ chính. Đồng thời cũng không muốn vì là vợ nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết lại làm liên lụy chính bản thân mình. Cho nên sau khi biết mình xuyên không, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là phải cùng nhân vật phản diện ly hôn.

"Tề tiểu thư, những thứ này đều đã chuyển xong rồi, cô kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không?" Nhân viên chuyển nhà chuyển đồ xong liền nhường cho Tề Duyệt kiểm kê lại.

Hành lý Tề Duyệt mang cũng không nhiều, liền đứng ở cửa kiểm tra lại hai lần. Sau khi đếm đủ số lượng đồ đạc cười một tiếng, vô cùng khách khí nói: "Đã đủ rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ cho người chuyển khoản nốt số tiền còn lại."

"Tề tiểu thư có dáng người đẹp như vậy, lại sống một mình, trăm triệu lần nên cẩn thận một chút. Mặc dù phụ cận quanh đây bảo an cũng coi như là tốt nhưng chú ý nhiều một chút vẫn hơn."

Đại khái cũng vì lễ phép, Tề Duyệt không so đo, hơn nữa đúng thật là cô ở một mình, anh nhân viên chuyển đồ mới đặc biệt có ý tốt nhắc nhở.

Đối với thiện ý nhắc nhở của anh chàng, Tề Duyệt gật đầu nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ chú ý nhiều hơn".

Sau khi chuyển khoản số tiền còn lại và tiễn nhân viên chuyển đồ ra khỏi cửa, cô liền đến tìm các đồ trang trí trong các thùng carton đã đựng sẵn định tân trang lại căn phòng. Thời điểm đang sửa chuẩn bị sửa sang lại đồ đạc, tiếng chuông di động liền reo.

Tề Duyệt sau khi kết nối với tai nghe Bluetooth, liền đem di động để một bên, một bên thu gọn đồ đạc, một bên nghe điện thoại.

"Tề Duyệt, câu thật sự là quyết tâm từ biệt thự Thẩm gia chuyển ra ngoài?!"

Tai nghe truyền đến âm thanh kinh ngạc của người bạn thân- Hải Lan.

Tề Duyệt nhìn đồ vật trong thùng, lấy từng cái ra sắp xếp lại, bình tĩnh cùng với người bạn thân bên kia điện thoại nói: "Buổi sáng đã ký giấy thỏa thuận ly hôn, đương nhiên là mình muốn chuyển ra ngoài rồi."

"Cái.. cái gì? Cậu đã ly hôn rồi? Nhanh như vậy sao?"

Tề Duyệt đang sửa sang lại đồ đạc, dừng lại một chút: "Người chồng trước này của mình hiệu suất đặc biệt tốt, buổi sáng ly hôn, buổi chiều đã cho người dọn đồ của mình ra khỏi căn hộ."

Trừ bỏ ở trên giường, Thẩm Mục Thâm hiệu suất đều rất nhanh, Tề Duyệt yên lặng dưới đáy lòng bồi thêm một câu.

Từ căn hộ chuyển ra, Tề Duyệt cũng không mang nhiều đồ lắm, trừ bỏ mang đi một ít quần áo trước kia và đồ vẽ tranh, cùng một số tài liệu, ngoài ra cũng không mang đi thứ gì khác.

"Đây chính là mấy chục tỷ tài sản của Thẩm gia đó. Cậu cứ như vậy một phân tiền cũng không muốn?".

"Đây chính là mấy chục tỷ tài sản của Thẩm gia đó. Cậu cứ như vậy một phân tiền cũng không muốn?".

Nghe vậy, cuối cùng Tề Duyệt cũng lộ ra chút biểu tình đau lòng: "Tiền thì ai không muốn đâu? Nhưng cậu thấy mình dám lấy đi một phân tiền sao?"

Hải Lan có chút đồng tình, gật gù nói: "Thật vậy, chỉ sợ có tiền mà chẳng còn mạng mà tiêu".

Một năm trước, cũng giống như Tề Duyệt, Hải Lan cũng xuyên không đến nơi này.

Hải Lan trong tiểu thuyết cũng là một nữ phụ có đất diễn không kém phần quan trọng, cùng Tề Duyệt hai ý tưởng lớn gặp nhau. Bản thân Hải Lan cũng không muốn chính mình rơi vào bi kịch như trong tiểu thuyết, quay mòng mòng xung quanh nam chính, nữ chính. Các nhân vật nữ phụ như các cô, chính là bàn đạp giúp tăng tiến tình cảm của nam nữ chính. Vâng, không gì khác chính là làm đá kê chân, những người phụ nữ ngực to não ngắn chuyên phá hoại tình cảm người khác.

Từ sau khi xuyên đến tiểu thuyết này, lại nhận thức (quen biết) lẫn nhau, Tề Duyệt thương lượng với Hải Lan rằng: cô sẽ ly hôn với ông chồng phản diện số một tiểu thuyết, còn Hải Lan sẽ rời xa nam chính, hai người cùng nhau làm cẩu độc thân trăm năm độc thân hoàn mỹ.

"Cậu gọi điện tới, không phải là chỉ hỏi qua tớ có dọn nhà ra khỏi Thẩm gia không đấy chứ?".

Người nghe điện thoại bên kia được Tề Duyệt nhắc nhở, nháy mắt khôi phục lại tinh thần, kích động nói; "Thiếu chút nữa đã quên việc quan trọng, hôm nay tớ đã gặp Lý An - người có tiếng nói trong tổ chức triển lãm tranh. Cậu suy nghĩ một chút lại xem, ở cuộc sống hiện thực chúng ta không gặp được đại nhân vật này, thế mà trong tiểu thuyết này lại gặp được. Kích động không? Kích động không?"

Trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, lấy nhân vật ở thế giới thực làm nguyên mẫu. Chủ nghĩa tư bản càng được khuếch trương rộng rãi. Ở thế giới thực, có tiền mà kiêu ngạo không quá rõ ràng. Nhưng ở thế giới này, người có tiền chính là kiêu ngạo, kiêu ngạo này phải dùng hành động để nói cho người khác biết rằng là - lão tử* có tiền, lão tử chính là vương pháp.

*Ông đây

Cuộc sống Tề Duyệt ở thế giới hiện thực, điều kiện gia đình cũng từ bậc trung khá giả trở lên. Cùng với mấy chục tỉ tài sản tuyệt đối không có nửa xu quan hệ với những người đó. Nhưng ở trong cuốn tiểu thuyết này, tác giả tiểu Bạch an bài bi kịch cho cô không chỉ não tàn mà cẩu huyết (狗血- máu chó) rải đầy đất. Không chỉ giả mạo thân phận nữ chính vào Thẩm gia ở, còn dùng thân phận giả mạo đó lừa nhân vật phản diện kết hôn.

Ông nội nữ chính cùng với Thẩm lão gia khi còn trẻ từng từng là những người bạn tốt, cùng nhau vượt qua sinh tử, hoạn nạn khó khăn. Nhưng do vài thập niên đã trôi qua, mà trong tiểu thuyết của Tề Duyệt cũng nói qua cuộc sống khi còn nhỏ của nữ chính. Lúc nữ chính rời đi, quên mang theo chiếc vòng cổ kỉ niệm mà ông nội đã để lại. Chính vì lẽ đó trong tiểu thuyết, "Tề Duyệt" đương nhiên đã chiếm chiếc vòng cổ làm của riêng chính mình.

Cũng giống như nguyên chủ, Tề Duyệt của hiện tại không có sai biệt lắm về thân thế. Cha mẹ đều thời điểm cô lên cấp 3 thì mất, bởi vậy thời điểm Thẩm lão gia đến tìm, bị nhầm tưởng là cháu gái của người bạn cũ.

Mà "Tề Duyệt"* nhìn trúng tài sản Thẩm gia, cũng không giải thích mà ngầm thừa nhận thân phận này. Từ đó, liền cùng Thẩm gia có quan hệ.

*Nói về Tề Duyệt trong sách mình sẽ để trong dấu ngoặc kép nhé. <3.

Cũng theo lời Hải Lan nói, trong hiện thực, cuộc sống của cô ấy nhà tuy không có mỏ (mỏ vàng) nhưng cũng tuyệt đối có tiền. Tiểu thuyết cũng lấy nguyên mẫu hiện thực cô ấy mà viết, quả thực là nhà cô ấy rất có tiền.

Cũng theo lời Hải Lan nói, trong hiện thực cuộc sống nhà cô ấy tuy không có mỏ (mỏ vàng) nhưng cũng tuyệt đối có tiền. Tiểu thuyết cũng lấy nguyên mẫu hiện thực cô ấy mà viết, quả thực là nhà cô ấy có tiền.

"Nhưng tớ mới chuyển nhà xong giờ tương đối nghèo, vẽ tranh tiếp chắc phải để sau hãng tính." Tề Duyệt thật thà đáp lại.

Bởi vì không muốn cùng Thẩm gia có quan hệ, sợ gặp phải trả thù không hay sau này. Cho nên một năm nay, Tề Duyệt mặc dù bên ngoài thiếu tiền nhưng một phân tiền Thẩm gia cô cũng không động tới. Bởi vì nàng dâu hào môn đi ra ngoài kiếm việc làm là không thể nào. Cho nên bình thường trên mạng, cô cũng chỉ thiết kế logo cho một số cửa hàng, kiếm thêm chút thu nhập cho bản thân.

"...Tề Duyệt, cậu không thể như thế được. Câu xem, người tới xem triển lãm tranh nhiều thứ bên trong như vậy, có phải lúc nào cũng mua được vé vào cửa đâu? Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, tối hôm nay, tớ muốn cùng Cách Liệt Phất tiên sinh cùng nhau ăn cơm, cậu có thể cùng đi để tham gia náo nhiệt. Bởi vì Cách Liệt Phất tiên sinh có nói sẽ mang theo mấy chàng trai trẻ tuổi đến cùng ăn cơm. Chú ấy đã đặc biệt muốn tớ mang theo bạn tốt đi tốt cùng, nếu là bạn tốt sao thiếu cậu được?"

Cách Liệt Phân tiên sinh mặc kệ là hiện thực hay là ở trong tiểu thuyết cũng đều là họa sĩ nổi tiếng thế giới. Chỉ tùy tiện vẽ một bức tranh, người mua đều phải tranh nhau mua với giá trên trời. Tề Duyệt và Hải Lan đều là sinh viên nghệ thuật, cho nên đối với Cách Liệt Phân tiên sinh các cô đều thực sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

"Sợ là... không tốt lắm đi."

Thân phận của Tề Duyệt hiện tại cũng rất lúng túng, mặc dù cô đã cùng Thẩm Mục Thâm ly dị, nhưng những người bên ngoài vẫn chưa biết. Nếu bây giờ cô đi ra ngoài vẫn dùng thân phận bà Thẩm này, nói không chừng, Thẩm Mục Thâm lại ấn cho cô cái tội danh lừa đảo. Vỏ này cô không đổ!

"Yên tâm đi, chú ấy chưa thấy qua cậu, tớ cũng chỉ nói là mang bạn thân đi cùng, cũng không nói tên người ấy. Đây chính là cơ hội gặp đại thần ngàn năm có một, bỏ lỡ cơ hội lần này, tuyệt đối sẽ không có cơ hội lần hai đâu."

Tề Duyệt hơi do dự một chút, rồi hạ quyết định.

"Được, vậy cậu gửi địa chỉ và thời gian cho tớ." Cô chẳng qua là ly hôn, cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Cuộc sống sau này vẫn phải tiếp tục, không thể chỉ vì ly hôn mà ngăn cách cô với cuộc sống tươi đẹp này được.

Tề Duyệt thu thập đơn giản một số đồ đạc ở phòng khách, sau đó tắm rửa, trang điểm nhẹ nhàng một chút. Chọn một cái đầm đen dài, kết hợp với áo khoác trắng bên ngoài, làn da trắng nõn, tóc dài suôn mượt được thả xõa ngang vai. Hơn nữa, một đôi ánh mắt đen sẫm, bừng sáng giống như có một tầng hơi nước. Cả người cô tỏa ra một loại khí chất ôn hòa nhưng không kém phần quý phái.

Hơn bảy giờ, trời đã tối hẳn, gió lạnh trong không trung còn mang theo hơi ẩm ướt. Ra cửa bắt xe đi tới tàu điện ngầm cũng chỉ mất hơn năm phút đồng hồ. Gò má Tề Duyệt bị gió thổi đỏ ửng lên, lạnh đến run lẩy bẩy.

---- ----

Hơn một giờ trước, Tề Duyệt còn cảm thấy sau khi ly hôn sẽ không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của chính cô sau này. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy những lời nói này có thể tự vả chính mình. Vì để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này khi đã ly hôn, cô phải hy sinh bản thân mình.

Cho đến khi, cô đi đến chỗ khách sạn mà Hải Lan Nói, mới thật sự cảm thấy thế giới nguyên lai* lại nhỏ như vậy.

*原来(yuánlái) - hóa ra, thì ra

Tề Duyệt đang đứng ở dưới tầng một của khách sạn đứng chờ thang máy, thang máy từ tầng phụ bãi đỗ xe đi lên. "Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, phía bên trong thang máy có bốn đến năm người. Nhưng làm người ta chú ý, ghé mắt nhìn nhất, chính là người đang đứng ở giữa trung tâm thang máy. Vóc người cao ráo, thon dài, cùng bộ âu phục đen thẳng tắp như nam thần bước ra từ trong các bộ phim thần tượng Hàn Quốc. Ngũ quan* khắc sâu ánh mắt người nhìn, diện mạo hắn cực kỳ có tính xâm lược người khác, nhưng đồng thời cũng cực kỳ thu hút ánh nhìn phái nữ. Hai trạng thái cực đoan của người này cùng tồn tại, khiến người ta phải thay đổi cái nhìn về tiêu chuẩn nhan sắc.

*五官(wǔguān) - ngũ quan-(năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình); thường chỉ các khí quan trên mặt

Hoàn toàn là thuộc loại đóa hoa cấm dục - cao lãnh.

Mà đóa hoa cấm dục - cao lãnh ấy không ai khác chính là chồng trước của Tề Duyệt - Thẩm Mục Thâm.

Thời điểm lúc đang nhìn Tề Duyệt, môi mỏng Thẩm Mục Thâm nổi lên độ cong sắc bén khó phát hiện, ngay cả ánh mắt cũng trở nên khác thường.

Trong nháy mắt đó, Tề Duyệt cảm thấy như có vô số con dao từ thang máy hướng đến cô phóng tới, dường như muốn nói: Cô chịu ngàn đao không hết tội.

Thẩm Mục Thâm, không ai khác cũng chính là chồng trước của Tề Duyệt. Con người này gian thương xảo trá, lòng dạ đen tối, là một nhân vật phản diện chính hiệu. Cùng nam chính đấu trí, đấu dũng, cuối cùng đi lên con đường phạm pháp, trái pháp luật không lối thoát.

Có lẽ do ở cửa thang máy thất thần quá lâu mà không có đi vào, người bên trong liền thúc giục nói: "Cô gái, rốt cuộc cô có vào hay không?".

Ở đây, tùy lúc có khả năng bị người chồng trước này trả thù, có trời mới biết Tề Duyệt có bao nhiêu kinh hoảng*. Cho nên sau một phút lúng túng, cô lui về phía sau một bước, tỏ rõ lập trường của mình.

*Kinh hãi + hoảng sợ

Nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Mục Thâm, cô có thể nhận ra ý tứ của hắn: Cô không xứng đi chung thang máy với hắn, cô già nên đi bộ cho khỏe.

Trong thang máy, Tống thư ký đứng bên cạnh Thẩm Mục Thâm, thấy vợ trước của ông chủ lui về phía sau một bước, không vào thang máy. Để hóa giải bầu không khí xấu hổ, lúng túng này, anh ta rất thiện ý giúp nhấn nút thang máy.

Cho đến khi đi ra khỏi thang máy, Tống thư ký bên cạnh Thẩm Mục Thâm bèn nói: "Ông chủ, hôm nay phu nhân...".

Nghe được hai chữ "phu nhân", Thẩm Mục Thâm nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, có vài phần sát ý, nhưng năng lực của Tống thư ký dường như đã quen với việc nhìn mặt đoán chương trình của ông chủ, trong nháy mắt nhanh trí sửa miệng nói: "Hôm nay Tề tiểu thư mới chuyển ra bên ngoài biệt thự, trừ bỏ một ít quần áo cùng dụng cụ vẽ tranh linh tinh, cái gì đáng giá cũng không mang đi. Tôi còn nghe quản gia nói, ngay cả tiền để trên mặt bàn, Tề tiểu thư cũng trực tiếp lướt qua."

"Chuyện của cô ta về sau không còn bất kì quan hệ nào với tôi." Thẩm Mục Thâm giọng hơi trầm xuống, còn lộ ra một chút ý lạnh, dường như không muốn nghe đến cái tên Tề Duyệt này.

"Vậy ông chủ, có cần cho người điều tra nơi Tề tiểu thư dọn đến ở không ạ?".

Thẩm Mục Thâm dừng bước chân, ghé mắt nhìn về phía Tống thư ký: "Chẳng lẽ Tống thư ký coi lời nói lúc nãy của tôi là vô nghĩa?"

Ánh mắt lạnh nhạt quét qua, so với ánh mắt khi nãy thậm chí còn âm mấy độ. Có lẽ trong ánh mắt của ông chủ có ý định gϊếŧ người quá mãnh liệt, Tống thư ký chém như đinh đóng cột nói: "Sau này tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện của Tề tiểu thư nữa."

Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Theo sau lưng, Tống thư ký lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, làm sao đến cấp trên của hắn lại thành một ngày vợ chồng trăm năm kẻ thù vậy???

------------

Tống thư ký: Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không dám nói

ʕ"• ᴥ•̥"ʔ

~Hết chương 1~