Chương 14 - Khóa học giảm áp lực tâm lý

Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu nhìn giáo sư, dường như bà đặc biệt chú ý đến đôi vợ chồng "giả" này.

Rốt cuộc bà Thẩm muốn làm gì, dường như Thẩm Mục Thâm cũng phần nào đoán được. Hắn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Cô hãy duy trì trạng thái vui mừng, đừng làm cho bất kỳ người nào nhìn ra được sơ hở. Cũng đừng vì tôi ngồi bên cạnh mà cảm thấy lo lắng bất an."

...Hóa ra hắn cũng biết bản thân hắn khiến cô cảm thấy áp lực, còn biết tồn tại bản thân hắn làm cô lo lắng bất an. Hắn tự giác hiểu bản thân như thế, có phải cô nên cho hắn một tràng vỗ tay khen ngợi không?

Lúc nào gặp hắn, cô cũng cảm thấy lo lắng không yên, vấn đề là muốn giải quyết được điều đó, hắn cũng phải ít xuất hiện trước mặt cô chứ. Trong khoảng thời gian này, số lần cô gặp mắt hắn đã vượt quá số lần hai năm nay cộng lại.

Duy trì biểu cảm vui mừng, Tề Duyệt căn bản không làm được. Tuy nhiên, cô vẫn có thể phối hợp, trên mặt cô lộ ra ý cười, làm cho bất kỳ ai khi nhìn qua đều cảm thấy cô vì người bên cạnh mới nở nụ cười như thế.

"Như vậy có được không?"

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn về phía Tề Duyệt, dưới ngọn đèn màu vàng ấm áp, khuôn mặt Tề Duyệt dường như mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mắt nhu hòa như nước, trên mặt còn mang theo ý cười giống như gió xuân đầu mùa.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm quan sát Tề Duyệt ở khoảng cách gần như vậy.

Có lẽ nụ cười ấy khiến Thẩm Mục Thâm đã thay đổi cách nhìn về Tề Duyệt, cho nên thành kiến đối với cô cũng phai nhạt đi một ít. Đối với việc hắn bị ép đi đến trung tâm nhàm chán này cũng vơi đi.

Tâm tình tốt lên, Thẩm Mục Thâm phá lệ nói: "Rất tốt."

Tề Duyệt kinh ngạc quay ra nhìn hắn, giống như nhìn thấy quỷ!

Trò chơi bắt đầu, Tề Duyệt là người thứ nhất rút cây gỗ, phía sau là Thẩm Mục Thâm sắp xếp những chữ cái, Tề Duyệt chỉ cần phụ trách rút gỗ cho hắn.

"Thật sự là tôi không cần thiết phải làm việc này đi?" Tề Duyệt nhìn trộm hai vợ chồng ở phía trước, về cơ bản là người vợ xếp chữ cái, còn người chồng ở một bên rút gỗ và động viên người vợ.

Chồng gỗ được xếp thực sự rất cao, hai cặp đôi vợ chồng ở phía trước đã bắt đầu lung lay sắp đỗ. Duy chỉ có tinh thần Thẩm Mục Thâm vững chắc như núi Thái Sơn.

Thẩm Mục Thâm đem mấy gỗ thừa chậm rãi xếp thành chồng, không quên nhắc nhở Tề Duyệt: "Cô không cần nhìn đông ngó tây, nghiêm túc vào việc mình đang làm đi. Hiện tại, việc cô cần làm là phối hợp tốt với tôi."

...Làm sao cô lại nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn -cô không gây rối đã là giúp đỡ tôi rất nhiều?

[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenhdx.com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]

"Cạch" những thanh gỗ rơi xuống, người bị đổ giá gỗ đầu tiên chính là Ngô phu nhân, người nhìn qua luôn luôn có vẻ rất bình tĩnh kia. Tề Duyệt nhìn biểu cảm trên mặt Ngô phu nhân, phát hiện sắc mặt cô ấy nhìn qua không được tốt cho lắm, nặng nề không vui. Dường như đối với cô ấy đây không phải là trò chơi thắng thua nho nhỏ, mà là giống một cuộc thi quan trọng mang tầm cỡ quốc tế.

Tề Duyệt cảm thấy bị Ngô phu nhân này trong cuộc sống hẳn là một nữ nhân mãnh mẽ, hơn nữa so với cô còn cần giảm áp lực rất nhiều.

Trần phu nhân bên cạnh có lẽ bị Ngô phu nhân ảnh hưởng đến cảm xúc, vốn dĩ giá gỗ đã lung lay sắp đỗ, cuối cùng cũng "cạch" đổ xuống.

Thất bại, cô ấy (Trần phu nhân) kêu lên một tiếng, nhưng thần sắc nhanh chóng vui vẻ, hướng người chồng bên cạnh làm nũng, dường như sự đau lòng cô ấy chỉ vọn vẻn không đến ba giây.

Trần phu nhân đến đây hẳn là để vui đùa, nhận tiện phát cẩu lương cho mọi người xung quanh.

Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm rút gỗ vô cùng ổn định, cuối cùng cặp đôi trụ lại còn mỗi hai người, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt.

"Cô đến đây."

"Tôi rút nữa sao? Lỡ như tôi làm đổ thì làm thế nào bây giờ?" Cuối cùng, cô vẫn phải rút những cây gỗ gần cuối, điều này không giống tác phong của Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày nhìn thoáng qua Tề Duyệt, thấp giọng nói: "Tôi cũng không có nhiều hy vọng vào cô có thể thuận lợi thành công cho lắm. Cho dù cô rút có đổ thì chỉ cần cô biểu hiện tốt hơn so với vị phu nhân kia là tôi mừng rồi."

...Vẫn là những lời nói đả kích quen thuộc của Thẩm Mục Thâm.

"Nếu có đổ cũng không thể trách tôi."

Sau khi được cái gật đầu xác nhận của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt mới an tâm rút gỗ. Ngay cả hô hấp của Tề Duyệt cũng trở nên gấp gáp.

Tuy rằng chỉ là một trò chơi nhỏ, nhưng thật sự cần dùng rất nhiều sự tập trung.

Chậm rãi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình, ổn định lại hô hấp, chậm rãi từ gần phía trên đỉnh khối gỗ bắt đầu rút. Trong nháy mắt kia, thanh gỗ được rút ra, toàn bộ giá gỗ không một chút nhúc nhích, vững chắc như cũ.

"Vậy mà không có đổ!" Tề Duyệt có chút hưng phấn, hướng Thẩm Mục Thâm lộ ra ý cười, trong nụ cười ấy mang theo cảm giác thành tựu.

Nhưng nụ cười ấy duy trì không đến mười giây.

Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày, dùng ngữ khí thầy giáo nói với học sinh của mình: "Trụ của giá gỗ được tôi làm chắc chắn, nếu cô làm đổ, tôi cũng khá đánh giá cao năng lực của cô."

...Anh vừa rồi không có nói với tôi như vậy!

Giọng điệu của Thẩm Mục Thâm, luôn khiến cho Tề Duyệt sinh ra một loại xúc động muốn đánh người.

Nếu bực tức có thể mài ra cơm, khẳng định Tề Duyệt bị Thẩm Mục Thâm làm cho nghẹn chết.

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]

Tiếp theo, còn khoảng nửa tiếng bắt đầu khóa học, toàn bộ quá trình bài học đều là làm thế nào để khống chế cảm xúc của bản thân. Khi áp lực tâm lý bản thân quá lớn, có thể hít một hơi thật sâu, rồi làm hai động tác khá đơn giản.

Hiện tại tuy rằng Thẩm Mục Thâm đang ngồi bên cạnh, áp lực tâm lý đối với cô là vô cùng lớn. Nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, Tề Duyệt vẫn cố gắng nghiêm túc lắng nghe.

Khi còn năm phút kết thúc buổi học, giáo sư vỗ tay nói: "Tốt lắm, buổi học hôm nay sắp kết thúc. Còn vài phút nữa, phiền các vị phu nhân thả lỏng một chút.

Thời điểm giáo sư nói những lời này, Tề Duyệt thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại tĩnh tâm, không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

"Hiện tại, mời các vị phu nhân xoay người, lưng hướng vào các vị tiên sinh ngồi bên cạnh."

Tề Duyệt ngơ ngác không hiểu, chuyện này rốt cuộc muốn làm gì?

Tuy rằng không hiểu, Tề Duyệt vẫn làm theo lời nói của giáo sư, quay người lại, đứng lên xoay người, cách một khoảng nhỏ, xoay lưng tựa vào Thẩm Mục Thâm rồi ngồi xuống.

"Sau đó, những vị tiên sinh xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy vợ của mình."

Tề Duyệt:.......

Thẩm Mục Thâm:.......

Loại tình huống phát sinh này có chút sợ hãi.

Phía trước, hai người chồng đã bắt đầu bế người vợ của mình đứng dậy. Mà đôi vợ chồng "giả" Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt lại không có bất kỳ động tác nào.

Thẩm Mục Thâm biểu cảm hơi trầm xuống, còn thân thể Tề Duyệt cứng ngắc.

Giữa hai người bọn họ sự tiếp xúc thân mật chỉ giới hạn vào đêm hôm đó.

Có lẽ bởi vì bọn họ không có động tác nào khác, giáo sư hỏi: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân... Hai người có vấn đề gì sao?"

Thẩm Mục Thâm lắc đầu: "Không có vấn đề gì."

Rồi sau đó chậm rãi vươn hai tay, vòng tay qua cổ Tề Duyệt, một tay ôm thắt lưng cô, giữa hai người không một kẽ hở....Thẩm Mục Thâm có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Tề Duyệt khi ôm hắn.

Còn Tề Duyệt lại cảm giác được Thẩm Mục Thâm cách lớp áo chạm vào làn da cô, những nơi bị chạm qua giống như có quả cầu lửa ma sát, nóng vô cùng.

Tề Duyệt nghi ngờ cuộc đời, nếu cô với Thẩm Mục Thâm cùng nhau đến học khóa giảm áp lực tâm lý này, khả năng không có tác dụng, lại còn gia tăng áp lực tâm lý cho cô.

Thẩm Mục Thâm cũng không có ôm thật, chỉ giả bộ ôm. So với ôm thật không khác nhau là mấy, khiến cho người khác nhìn vào không phát hiện ra được.

Hắn cứ vậy, chạm qua tầng áo lông bên ngoài của Tề Duyệt. Có điều, Tề Duyệt lại cảm giác được hô hấp Thẩm Mục Thâm từ phía sau truyền đến cổ của cô, hơi thở nóng rực, làm người khác ngứa ngáy.

Nếu biết sẽ có chuyện này xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không buộc tóc trước khi đến đây.

Tề Duyệt muốn nhanh chóng kết thúc tình huống xấu hổ này. Tuy nhiên, mọi chuyện lại kéo dài đến vài phút, khiến cho người ta cảm thấy nôn nóng lại không phản đối được.

"Được, hiện tại xin mời các vị phu nhân chậm rãi, thoải mái dựa vào lòng người chồng của mình, chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ sự ấm áp của người chồng truyền đến."

Tề Duyệt: "...!" Đại tỷ à, bà đủ rồi đấy!

Quốc gia cấp giấy chứng nhận cho bà, chứ không phải để bà đến ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần người khác có được không!

[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenhdx.com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]

Lúc giáo sư ánh mắt dừng trên người Tề Duyệt, dường như nội tâm Tề Duyệt chết không còn gì luyến tiếc, thân thể cứng ngắc từ từ dựa vào lòng Thẩm Mục Thâm.

Nguyên bản cô muốn dựa vào một lúc cho qua mọi chuyện, nhưng mới vừa được ba giây, Tề Duyệt liền từ bỏ. Tiếp thu không được, cô chịu chết.

Dù sao cũng chết, trực tiếp cho cô một đao luôn đi. Dựa vào Thẩm Mục Thâm, tim cô đập thình thịch, trên mặt mang theo tia ửng đỏ nhàn nhạt.

Từ lúc Tề Duyệt tới gần, Thẩm Mục Thâm nhíu mày.

"Cô dùng nước hoa à?" Giống như có hương thơm thoang thoảng, lượn lờ trước hơi thở của hắn, rất lâu không tiêu tan. Không giống như những nữ nhân khác, sử dụng nước hoa làm cho người ta choáng váng đầu óc. Mùi hương này rất nhẹ nhàng, có chút giống mùi chanh đường trong trí nhớ của Thẩm Mục Thâm.

Mùi chanh đường làm hắn nhớ đến mùi thơm thanh khiết ngày xưa.

Tề Duyệt sững sờ, nước hoa cái quần què gì? ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯

Tề Duyệt đang muốn trả lời, giáo sư nói: "Mỗi người mẹ khi mang thai đều vô cùng vất vả, giống như bước vào quỷ môn quan. Vì vậy, các ngài cần phải cảm ơn họ thật tốt."

"Cho nên, mời các vị tiên sinh nhẹ giọng nói vào tai các vị phu nhân, dùng giọng điệu ôn nhu nói -vợ à, em vất vả rồi."

...

Má, chẳng lẽ đây là trường học tổ chức cho học sinh cảm ơn cha mẹ sao?

Tề Duyệt dám cá Thẩm Mục Thâm sẽ không nói những lời buồn nôn đó. Hắn không nói những lời đả kích cô, cô đã cảm thấy tạ ơn trời đất lắm rồi.

"Phụ nữ có thai, nên sử dụng ít nước hoa trang điểm lại." Tiếng nói trầm thấp, dán bên tai Tề Duyệt.

"Hả?" Tề Duyệt dồn toàn bộ lực chú ý lên người Thẩm Mục Thâm, cho nên vẫn chưa ý thức được khoảng cách giữa hai người.

"Có nhiều thành phần hóa học."

Tề Duyệt nhất thời phản ứng lại.

"Tôi không có dùng nước hoa mà."

"Hửm?"

Bất lực, nhắm mắt lại, Tề Duyệt đè ép âm thanh đến mức thấp nhất: "Tôi không có dùng nước hoa có được hay không?"

Thẩm Mục Thâm cau mày lại, mùi chanh nhàn nhạt như trước vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt dừng lại trên mái tóc màu hạt dẻ của Tề Duyệt, mái tóc mềm mại như tơ.

Hắn dường như đã khám phá ra được nơi mùi hương kia xuất hiện.

Ở giữa trung tâm căn phòng, nữ giáo sư vỗ vỗ tay, trên mặt mỉm cười, giọng điệu thân thiết nói: "Tốt lắm, các vị hôm nay vất vả rồi."

Nghe được hai chữ "vất vả" này, Tề Duyệt khóc không ra nước mắt. Trong lòng nói thầm "Đại tỷ à, nếu biết tôi vất vả, lần sau đừng bày những trò mạo hiểm như vậy nữa có được không? Tôi nhận không nổi."

Chỉ ngắn ngủi vài phút Tề Duyệt dựa vào lòng Thẩm Mục Thâm, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, cả người đều căng cứng không di chuyển. Mà Thẩm Mục Thâm cũng không ôm chặt cô, không có lực chống đỡ, cô kém chút nữa không kiên trì được ngã xuống.

"Cuối cùng, tôi xin nhắc nhở các vị tiên sinh một chút. Vợ của các ngài cần phải cẩn thận rất nhiều, không được vận động mạnh trong giai đoạn đầu.. Phụ nữ ở thời kỳ mang thai, độ mẫn cảm và đa nghi vô cũng tăng lên rất nhiều so với bình thường, cũng sẽ vô cùng yếu ớt. Trong lúc này, các vị cần phải nhẫn nại và lắng nghe tâm sự của cô ấy như một người bạn."

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]

Sau khi giáo sư nói xong, Thẩm Mục Thâm nhìn nhìn Tề Duyệt, thu liễm mí mắt, có chút suy nghĩ.

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, buổi học mới nhất phải chờ đến tối thứ bảy tuần sau.

Mặc dù buổi học này chỉ kéo dài có năm mươi phút, nhưng đối với Tề Duyệt, cô cứ ngỡ đã trải qua năm mươi năm cuộc đời.

Cả thể xác và tinh thần đều bị tra tấn!

Chỉ mới vừa nãy thôi, cô dường như cảm nhận được tim Thẩm Mục Thâm đập dồn dập, có thể thấy được việc này đối với hai người có bao nhiêu "áp lực".

Mãi cho đến khi nghe được giáo sư nói đã đến giờ kết thúc, rốt cuộc Tề Duyệt mới cảm giác được bản thân được sống lại.

Ngay tại thời điểm kết thúc, giáo sư mời Ngô phu nhân và chồng cô ấy ở lại. Căn cứ vào lời nói của Thẩm Mục Thâm lúc nãy, chỉ cần biểu hiện của họ tốt hơn đôi vợ chồng Ngô phu nhân là được rồi. Cô biết hắn cũng không muốn bị giữ lại.

Cô hiểu rõ, biểu hiện bản thân hôm nay không được tốt, giống như dây an toàn buộc bên lưng lung lay sắp tuột. Tưởng tượng tiếp theo chính là cô và Thẩm Mục Thâm bị giữ lại.

Bọn họ và Trần phu nhân cùng với chồng cô ấy rời đi, lúc đứng ở trong thang máy, Trần phu nhân có hỏi Tề Duyệt có thể trao đổi Wechat không? Về sau có thể cùng nhau trao đổi cách dưỡng da.

Tề Duyệt cảm thấy hứng thú, cho nên đồng ý trao đổi Wechat.

Bởi vì Trần phu nhân và chồng cô ấy để xe ở tầng hai, Thẩm Mục Thâm để xe ở tầng một, chờ hai người kia đi ra khỏi thang máy, Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn di động Tề Duyệt.

"Lần sau, nếu lần đầu gặp người khác hỏi cô thêm Wechat, tốt nhất cô nên trả lời lần sau cos duyên gặp lại sẽ kết bạn."

"Ơ?" Tề Duyệt nâng đôi mắt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, biểu cảm có chút nghi hoặc không hiểu.

"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra. Thẩm Mục Thâm đi ra ngoài, Tề Duyệt cũng đi theo sát bên cạnh.

"Ý anh là gì?"

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, liệu cô hiểu người ta bao nhiêu? Vừa mới gặp chỉ có thể xem như người xa lạ, người lạ muốn phương thức liên lạc với cô, cô cũng cho? Tiểu học cô chưa từng được dạy sao?"

...Trong nháy mắt kia, Tề Duyệt cảm thấy không ai thích hợp làm nhân vật phản diện hơn Thẩm Mục Thâm. Rõ ràng lời nói quan tâm, từ miệng hắn nói ra không khác khıêυ khí©h người ta là bao.

Cô rốt cuộc cũng hiểu được, Thẩm Mục Thâm và nam chính Lăng Việt kết thù không phải không có lý do. Thẩm Mục Thâm thật sự quá kiêu ngạo, người được giao trọng trách làm nam chính tiểu thuyết như Lăng Việt đương nhiên phải phụ trách làm giảm nhuệ khí của hắn.

Tuy nhiên....

Nếu thật sự lời nói quan tâm của Thẩm Mục Thâm không mang theo gai góc, cô mới cảm thấy không bình thường.

Lên xe, thắt dây an toàn, Tề Duyệt nói với Thẩm Mục Thâm: "Lúc đến, tôi có để ý, phía trước mấy trăm mét trước nơi có cột đèn xanh đèn đỏ, gần đó có tàu điện ngầm. Anh dừng xe ở đó là được rồi, không phải phiền toái đưa tôi về."

Tề Duyệt nhẩm tính toán, hiện tại là khoảng tám rưỡi, vẫn còn sớm. Ngồi tàu điện ngầm về khoảng chín rưỡi có thể về tới nhà.

Chín rưỡi, vẫn còn sớm để cô ăn cái gì đó lót dạ.

...

~ Hết chương 14 ~