Chương 6: Đàm phán

Sau khi tách khỏi Thẩm Mục Thâm và tạm biệt những người Thẩm gia. Mấy ngày hôn nay, Tề Duyệt đều vừa vặn đúng chín giờ tối đi thăm Thẩm lão gia. Thẩm lão gia chín giờ rưỡi là phải đến giờ nghỉ ngơi, ban ngày cũng có người đến thăm, buổi tối cũng có người đến gặp, cũng chỉ có thời điểm chín giờ này là vừa vặn thời gian cô có thể đến thăm được.

Có mấy lần Thẩm lão gia cũng hỏi cô tại sao lại một mình đến, Thẩm Mục Thâm đâu? Tề Duyệt ấp úng không nói rõ được nguyên nhân, ông liền đoán là vợ chồng son lại giận dỗi cãi nhau.

Tối nay, khi Tề Duyệt đến thăm ông, Thẩm lão phu nhân đã về nhà cũ lấy đồ ăn cũng chưa tới. Mà bên trong phòng cũng chỉ có Tề Duyệt với Thẩm lão gia.

Tề Duyệt tự tay cắt những rễ cây dư thừa cho những bông hoa cắm vào bình, Thẩm lão gia thấy vậy cũng không ngoại lệ hỏi một câu: "Các cháu giờ vẫn còn đang cãi nhau?"

Tề Duyệt với Thẩm Mục Thâm là một đôi vợ chồng lãnh đạm* không phải ai không biết. Khi đại gia tộc tổ chức bữa cơm gia đình, hai người ngồi cạnh nhau nhưng cũng không nói chuyện, trao đổi với nhau một lời. Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ của bọn họ có bao nhiêu mặn nồng.

*冷淡[lěngtán] - nhạt nhẽo; lạnh nhạt

Thẩm lão gia thở dài một cái, ngữ khí bất đắc dĩ: "Ông làm sao cũng không biết được, tên nghịch tử Thẩm Mạnh Cảnh là người như thế nào. Vốn ở buổi tối hôm ấy, ông còn muốn tuyên bố, trong hai đôi vợ chồng các con, ai mang thai trước liền có thêm 5% cổ phần công ty. Ai biết nó ngược lại thì tốt rồi, đòi ly hôn."

Thẩm lão gia cũng bởi vì chuyện của chú nhỏ - Thẩm Mạnh Cảnh, thật giống như càng thêm già so với trước đây.

Tề Duyệt im lặng đem hoa tươi đã bỏ đi phần rễ thừa, để vào trong bình hoa.

Mấy ngày nay bị thúc giục mang thai quá mức thường xuyên giống như chuyện cơm bữa, thường xuyên đến mức giờ cô cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Con với Thẩm Mục Thâm cùng nhau sống hạnh phúc, cũng coi như an ủi lão già này."

Tề Duyệt xoay người lại, tự mình rót một ly nước ấm đưa cho Thẩm lão gia

"Ông nội, người trước tiên chớ có suy nghĩ nhiều như vậy. Phải dưỡng tốt thân thể của mình, những chuyện khác sẽ từ từ tốt lên thôi."

Ngồi trên giường bệnh, Thẩm lão gia từ từ nhận lấy ly nước: "Ông cũng không sống được mấy năm nữa, nguyện vọng duy nhất trước khi nhắm mắt là được bế một đứa cháu trai."

...

Vì sao lại quay lại vấn đề ma quỷ này?!

Tề Duyệt bất đắc dĩ cười cười một tiếng: "Ông nội..."

Trò chuyện một hồi, Tề Duyệt liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín rưỡi liền cùng Thẩm lão gia nói lời tạm biệt: "Cháu không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nữa, cháu về trước đây ạ."

"Trước tiên chờ một chút." Thẩm lão gia nhìn đồng hồ treo trên tường: "Mục Thâm rất nhanh đến rồi."

Tề Duyệt hơi kinh ngạc.

"Anh ấy cũng tới ạ?"

"Là ông kêu nó đến đón cháu."

Ông à!!! Ông thật xác định là đứa cháu trai đích tôn của ông là tới đón chứ không phải băm vằm cô chứ?

Chín giờ rưỡi, Thẩm Mục Thâm đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh Thẩm lão gia. Vẫn như mọi khi,mỉ một thân tây trang ti mỉ, từ khi quen biết Thẩm Mục Thâm đến bây giờ, Tề Duyệt vẫn chưa thấy hắn mặc gì khác ngoài tây trang.

Dĩ nhiên là mặc quần áo và không mặc quần áo không cùng một khái niệm.

Sau khi Thẩm Mục Thâm đến đây, một phút trước phòng bệnh ấm áp tựa như lò sửa nháy mắt như đóng băng. Điều đáng buồn là dường như chỉ có mỗi Tề Duyệt cảm nhận được điều đó.

Mặt không biểu cảm nhìn Tề Duyệt, sau đó hướng Thẩm lão gia kêu một tiếng: "Ông nội."

Thẩm lão gia nhìn về phía Thẩm Mục Thâm nhíu mày, rất không vui vẻ hỏi: "Giờ đã muộn, Tề Duyệt về một mình không an toàn. Gọi cháu đến đón nó về, cháu có ý kiến?"

"Cháu không có ý kiến."

Mặt Thẩm lão gia trầm xuống, nguy hiểm nhìn về phía Thẩm Mục Thâm: "Không có ý kiến thì cháu trưng cái gương mặt ấy cho ai coi !?"

Có nhiều lúc Tề Duyệt có cảm giác cô mới là cháu gái của Thẩm lão gia, còn Thẩm Mục Thâm chính là người ở rể.Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt trả lời một câu: "Con tự trưng gương mặt ấy cho con nhìn ông nội."

"Ông đây còn đang bị bệnh nằm trên giường, có phải cháu muốn làm ông tức chết mới vừa lòng?"

Rất rõ ràng, Thẩm lão gia đang diễn trò.

"Các cháu nhanh đi đi, nhìn thấy tên tiểu tử này, ta thở thôi cũng thấy mệt."

Ông là người gọi hắn đến, rồi cũng là người đuổi hắn đi.

Tề Duyệt sau khi cùng Thẩm Mục Thâm ra khỏi phòng bệnh thì đi thẳng tới cửa bệnh viện. Hai người một câu cũng không nói với nhau.

Ngay tại thời điểm Tề Duyệt suy tính theo lễ phép có nên nói chuyện gì đó phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, thì Tống thư ký liền dừng xe trước mặt Thẩm Mục Thâm .

Khi Thẩm Mục Thâm quay đầu lại nhìn cô, Tề Duyệt cảm thấy lập tức không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngượng ngùng nói: "Không còn chuyện gì thì tôi đi trước."

Đang muốn xoay người rời đi, Thẩm Mục Thâm đột nhiên nói: "Lên xe đi, tôi đưa cô về."

Sửng sốt ba giây, Tề Duyệt cảm thấy nhất định là tai cô có vấn đề rồi.

Thẩm Mục Thâm không kiên nhẫn nhíu lông mày: "Lên xe."

Lần này, rốt cuộc Tề Duyệt đã xác định được cô lúc nãy không có nghe lầm. Tề Duyệt nhìn nhìn chiếc xe, tầm mắt lại hướng về Thẩm Mục Thâm, hơi lui về sau một bước.

Tề Duyệt cười gượng gạo: "Không cần phiền phức như vậy đâu. Tôi ngồi tàu điện ngầm về đến nhà cũng rất nhanh."

Thẩm Mục Thâm giật giật khóe miệng, giọng nói châm chọc: "Sợ tôi gϊếŧ cô rồi đem tới vùng núi hoang vắng không có ai vứt xác?"

Tề Duyệt giật thót tim.

Nhìn sắc mặt Tề Duyệt, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ý vị sâu xa nói: "Đêm tối thanh vắng, quả thật rất thích hợp làm loại chuyện này."

...

Ông chủ, ông là ma quỷ sao? Tống thư ký ngồi trong xe rất đồng tình yên lặng nhìn thoáng qua Tề Duyệt.

Tề Duyệt vẫn là khuất phục dưới uy quyền của Thẩm Mục Thâm, cô cảm thấy nếu hôm nay cô không lên chiếc xe này thì chính là tội nhân thiên cổ.

Thẩm Mục Thâm ở đây có thể đem không khí trong phạm vi bán kính mười mét ép xuống, thấp đến mức khiến cho Tề Duyệt cảm thấy khó thở.

Mặc dù là loại xe hạng sang, bên trong không gian rất rộng lớn nhưng đối với Tề Duyệt mà nói, không gian như vậy quá chật hẹp.

Thẩm Mục Thâm ngồi ở vị trí bên trái cửa sổ, Tề Duyệt ngồi ở ghế đằng sau dựa vào vị trí bên phải cửa sổ, ở giữa có một khoảng trống. Tuy vậy, Tề Duyệt vẫn cảm thấy khoảng cách như vậy là quá gần, gần đến mức Tề Duyệt có suy nghĩ một lát nữa khi dừng xe sẽ lên ghế đằng trước ngồi.

Nhưng hiện tại muốn chuyển lên đằng trước đã quá muộn.

Trên xe tính thêm cả Tống thư ký là có tổng cộng ba người, tuy nhiên không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy giống như trong xe chỉ có một người lái xe.

Không khí yên tĩnh như vậy duy trì được một lúc, bởi vì Tề Duyệt ăn mặc mỏng manh mà điều hòa bên trong xe lại thấp. Tề Duyệt có chút không chịu được bèn nghiêng người về phía trước, hướng Tống thư ký hạ thấp giọng nói: "Tống thư ký, có thể tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút không?"

Tống thư ký từ gương chiếu hậu liếc nhìn về phía ông chủ nhà mình, yên lặng ba giây sau nói: "Tôi đã cho mức nhiệt ở cao nhất rồi Tề tiểu thư."

Nhìn theo ánh mắt trầm mặc ba giây của Tống thư ký, Tề Duyệt nháy mắt đã hiểu rõ ý trong lời Tống thư ký và cũng hiểu được tiếng lòng của máy điều hòa.

Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.

Thật xin lỗi đã hiểu lầm.

Vì để tránh bầu không khí xấu hổ này, Tống thư ký đang lái xe liền bật bluetooth kết nối âm nhạc lên. Vốn còn định dùng âm nhạc hóa giải bầu không khí không mấy vui vẻ này, ai biết phát ra lại ----"Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sau này mới có thể gặp đúng người đúng thời điểm. Rời đi..."

Bài hát《 Chia tay vui vẻ 》cứ như vậy phát ra, hơn nữa còn phát ra với tần số cao nhất.

Tống thư ký: "......"

Tề Duyệt: "......"

Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, lời ca từ vừa phát ra khiến cho chân Tống thư ký run rẩy, thiếu chút nữa đã đem chân xe phanh gấp lại. Sau khi khi dừng xe, Tống thư ký lập tức đem nhạc kia tắt ngay lập tức, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lén nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, phát hiện hai tai ông chủ không để ý mọi chuyện xung quanh, chỉ để ý đến điện thoại đang cầm trên tay, nhất thời Tống thư ký thở phào nhẹ nhõm.

Tề Duyệt lặng lẽ làm bộ dáng như không nghe được gì, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ cũng chả có gì cả ngoài dòng xe cô tấp nập cùng với ánh đèn đường.

Sáu mươi giây đèn đỏ cuối cùng cũng qua đi, Tống thư ký và Tề Duyệt cảm thấy như đã chờ sáu mươi năm cuộc đời vậy.

Còn mười giây đếm ngược, người một mực trầm mặc như Thẩm Mục Thâm bèn nói chuyện.

"Năm trăm mét phía trước có một quán cà phê, đến đó dừng một chút."

Hóa ra động tác xem điện thoại khi nãy không phải đang làm việc mà đang nhìn bản đồ chỉ đường.

Qua đèn xanh rồi đèn đỏ, xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê. Thẩm Mục Thâm dẫn đầu xuống xe đi trước, đi tới trước cửa sổ xe Tề Duyệt, nhìn lướt qua chỗ tay lái Tống thư ký ngồi. Đại khái có lẽ ý tứ ông chủ biểu đạt quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt ấy Tống thư ký đã hiểu rõ ý tứ của ông chủ mình. Lập tức xuống xe đến bên cảnh cửa sổ xe Tề Duyệt mở cửa làm động tác mời.

Tề Duyệt sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Mục Thâm .

"Xuống xe." Bỏ lại hai chữ, Thẩm Mục Thâm liền đi vào bên trong quán cà phê.

Tề Duyệt rất nhanh từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Mục Thâm một trước một sau vào quán cà phê.

Biết trước Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào tự động gọi đồ uống, Tề Duyệt vẫn chịu khó từ ghế ngồi đi đến chỗ quầy phía trước gọi một ly Mocha kiểu Mỹ.

Đối diện với Thẩm Mục Thâm, cô run sợ kinh hãi ngồi xuống.

Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng. Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương. Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Thẩm Mục Thâm mặt không biểu cảm duy trì trạng thái hai cánh tay ôm ngực, dùng bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Tề Duyệt.

Bầu không khí khẩn trương mà nguy hiểm thế này khiến Tề Duyệt miệng đắng lưỡi khô, vô cùng hy vọng nhân viên nhanh đưa cà phê đến.

Như nghe được tiếng lòng của cô, người phục vụ bưng cà phê đến, Tề Duyệt thận trọng bưng cà phê lên nhấp một ngụm.

"Thẩm tiên sinh, rốt cuộc là anh muốn nói chuyện gì với tôi?" Thực sự không thể nào nhịn được không nói lời nào mà cứ dùng ánh mắt kia nhìn cô. Cảm giác quỷ dị ấy khiến Tề Duyệt không thể nào không lên tiếng hỏi thăm.

Thẩm Mục Thâm liếc nhìn Tề Duyệt, buông hai tay xuống, mặt không biểu cảm bình tĩnh nói.

"Chuyện ly hôn, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ công bố. Tôi không hi vọng vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến thân thể ông nội."

Đối với Thẩm Mục Thâm mà nói, tình thân mới là việc quan trọng việc chính là tình thân, chuyện hôn nhất bất quá chỉ là việc râu ria không đáng kể. Tề Duyệt lại cảm thấy việc làm ban đầu không quay lại Thẩm gia, kiên định lập trường ly hôn là đúng."

"Vậy mọi chuyện bao lâu mới được công bố?"

Dù sao cũng phải cho cô một cái kỳ hạn, cô năm sau còn muốn rời thành phố này đi đến một nơi thật xa, bất kể tiểu thuyết phát sinh thành bộ dáng gì. Nhưng nếu không có công bố chuyện ly hôn trước khi cô rời đi, vặn nhất trên báo đăng tin cô cùng với tình nhân cùng nhau bỏ trốn, Thẩm gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Truyện đăng duy nhất tại truyenhdx.com packha03, những trang khác đăng lại đều là ăn cắp

Thẩm Mục Thâm nhấp một ngụm cà phê, nhưng do hương vị không được như mong muốn, nhíu mày một cái, trả lại ly cà phê trên mặt bàn, không có bất cứ cử động nào nữa. Mà cách mặt bàn, quét mắt nhìn về phía bụng của Tề Duyệt.

"Làm bộ xảy ra quan hệ, giả mang thai, giả sinh non. Hiện giờ lại gấp gáp như vậy cùng tôi phủ sạch mọi quan hệ, rốt cuộc cô đang có âm mưu gì?"

Mệt tim quá, còn không phải bởi vì không lâu nữa chuyện cô giả mạo thân phận nữ chính sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng sao. Thẩm gia tuyệt đối sẽ bỏ tù cô vì tội lừa đảo.

Tề Duyệt lắc đầu một cái: "Tôi không có âm mưu gì cả."

Thẩm Mục Thâm không tỏ thái độ gì với lời nói của Tề Duyệt, chỉ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Tề Duyệt nửa ngày. Nhìn đến khi tâm Tề Duyệt phát hoảng, ánh mắt hắn nhìn cô hoài nghi như muốn nói cái gì hắn cùng đã nhìn thấu.

Có chút rợn tóc gáy.

Giải thích cũng không tin, vậy chỉ có thể thề.

Tề Duyệt đột nhiên giơ tay, biểu tình nghiêm túc vô cùng: "Tôi xin thề tuyệt đối là không hề có bất kỳ ý đồ bất chính nào, nếu có thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh."

Thẩm Mục Thâm vẫn không có phản ứng, chẳng qua chỉ nhàn nhạt lướt qua tay Tề Duyệt, nhưng đến khi nhìn đến một đoạn nhỏ móng tay của Tề Duyệt thì dừng lại một chút.

Chỉ liếc mắt như vậy một cái, Tề Duyệt cảm thấy nhất thời lạnh sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc dần trở nên hoang mang rối loạn. Vụиɠ ŧяộʍ nhìn móng tay bản thân.

Hỏng bét, lại quên thủ tiêu chứng cớ phạm tội.

Sự việc đã trôi qua hơn một tháng, vết cào trên lưng Thẩm Mục Thâm hẳn là cũng đã khỏi đi?

Giả bộ trấn định rồi nhẹ nhàng lén lén bỏ tay xuống để vào dưới ngăn bàn, che giấu móng tay dài bản thân mình đi.

Tối nay về nhất định phải cắt toàn bộ !

Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tề Duyệt: "Trước khi chuyện công bố ly hôn được công bố, chú ý đến hành động của cô một chút. Đừng để ai nắm được điểm yếu của cô."

Bởi vì chuyện móng tay ban nãy khiến Tề Duyệt chột dạ gật đầu: "Tôi sẽ chú ý."

"Cái đó... Anh còn chưa nói mọi chuyện cần giấu giếm bao lâu nữa." Âm thanh Tề Duyệt dần dần yếu đi.

Đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thẩm Mục Thâm cúi đầu nhìn Tề Duyệt.

"Thời gian đến tự nhiên tôi sẽ nói."

...Anh ngược lại cũng phải cho tôi một cái kỳ hạn chứ?!

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau báo trước - Tề Duyệt đã mang thai năm tuần rồi cả nhà!

~ Hết chương 6 ~