Chương 20: 20: Không Có Cửa Đâu

Diệp Trăn làm cá xong, Đào Nhiên liền nhảy ra nói nhận nhiệm vụ nấu nướng.

Có thể biểu hiện tốt trước mặt nữ thần, cơ hội như vậy sao nàng có thể bỏ qua.

"Đào Nhiên, cô còn biết nấu ăn?" Đường Văn Khê giật mình, Khương Nghi Tuyết cũng kinh ngạc nhìn nàng một cái.

"Đương nhiên, đảm bảo hai người vừa ăn sẽ khen ngon không ngớt." Đào Nhiên không chút khiêm tốn tự luyến nói.

Nhìn dáng vẻ này không chỉ không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Đặc biệt sau khi nấu xong, đối mặt mấy người, biểu tình khen ta đi của nàng quả thực khiến Đường Văn Khê cười không dứt.

Tiểu Thiên và Tiểu Ngư Nhi luôn miệng khen:

"Mẹ Nhiên Nhiên nấu thật ngon." Tiểu Ngư Nhi bện tóc hai bên, mặc váy màu đỏ, nhìn như tiểu công chúa, lúc này trên mặt cười xán lạn, khiến cho Đào Nhiên yêu thích.

"Ăn ngon, vậy sau này mẹ Nhiên Nhiên ngày nào cũng nấu cho con ăn nhé?" Đào Nhiên lấy đũa gắp cho bé hai miếng sườn kho.

"Vâng ạ." Tiểu Ngư Nhi lên tiếng đồng ý.

"Mẹ Nhiên Nhiên, con cũng muốn." Tiểu Thiên không cam lòng chịu thua nói.

"Đương nhiên, mẹ sẽ nấu cho cả Tiểu Thiên và Tiểu Ngư Nhi." Đào Nhiên nói.

Đường Văn Khê có chút ghen: "Bảo bối nhà ta chạy theo người khác rồi."

Đào Nhiên ra vẻ ai bảo cô không biết nấu ăn, khiến Đường Văn Khê u oán không thôi.

Tiểu Ngư Nhi nhưng ngoan ngoãn vỗ vỗ lưng Đường Văn Khê nói: "Mẹ Đường, con sẽ bảo mẹ Nhiên Nhiên nấu cho mẹ nữa, cả cho mẹ Khương nữa."

Đường Văn Khê cảm động ôm lấy Tiểu Ngư Nhi, lập tức cười ha hả với Đào Nhiên: "Đào Nhiên, sao nào, tiểu bảo bối nhà ta thông minh chưa."

Đào Nhiên vẻ mặt không thiết sống nữa.

Còn tưởng rằng lừa được bảo bối của một nhà, không nghĩ tới lại kéo theo hai người lớn đến đây.

"Nhanh ăn đi không nguội mất." Đáy mắt Khương Nghi Tuyết đầy ý cười, mặt sủng nịnh nhìn Đường Văn Khê, sau đó nói với Đào Nhiên: "Em ấy đùa thôi."

Đào Nhiên vung tay cười cười: "Không sao, tôi rất thích nấu ăn, mọi người đến ăn tôi cầu còn không được, đúng lúc để tôi thể hiện tài năng đây."

"Là cô nói đó nha, kia từ nay bữa cơm của chúng tôi xin nhờ vào cô." Đường Văn Khê vốn không biết nấu, Khương Nghi Tuyết cũng không giỏi nấu nướng lắm.

"Đây là ghét bỏ cơm chị nấu hả?" Khương Nghi Tuyết véo nhẹ tai Đường Văn Khê hỏi.

Đường Văn Khê không cho cô mặt mũi: "Đương nhiên, ăn cơm Đào Nhiên nấu xong, em liền chán cơm chị nấu nha."

Khương Nghi Tuyết cưng chiều vuốt tóc vợ.

"Nhưng không sao, chờ em học trộm tay nghề xong, sẽ về nấu cho chị." Đường Văn Khê híp mắt cười.

Nháy mắt Đào Nhiên có cảm giác mình bị nhét cả tấn cẩu lương, vẻ mặt ta không muốn sống nữa.

Đường Văn Khê nhìn thấy vẻ mặt nàng, tự nhiên biết nàng đang nghĩ cái gì, cười ha ha vui vẻ.

Bữa trưa ngày thứ nhất, mọi người đều ăn rất vui, đặc biệt đám người Đào Nhiên.

Buổi chiều là đi hái rau.

"Đến đây, đeo găng tay vào, như vậy sẽ bảo vệ tay không bị bẩn hay gì." Đào Nhiên rất kiên trì đeo găng tay cho Tiểu Thiên.

"Cảm ơn mẹ Nhiên Nhiên." Tiểu Thiên ngoan ngoãn thơm vào má Đào Nhiên một cái, nàng liền cười như nở hoa.

Nàng liếc nhìn Diệp Trăn đang tự đeo găng tay, nói thầm vào tai Tiểu Thiên một hai câu, sau đó âm thầm cổ vũ cố lên, tiểu gia hỏa hiểu rõ chạy tới, kéo kéo góc áo Diệp Trăn.

Diệp Trăn cúi đầu nhìn bé một cái, ngồi xổm xuống hỏi: "Sao vậy?"

"Mẹ Diệp, con giúp mẹ nhé." Tiểu Thiên có chút sợ Diệp Trăn, bởi vì mặt cô luôn lạnh lùng, rất tạo áp lực.

Đào Nhiên nhìn thấy Tiểu Thiên dáng vẻ sợ sệt, thế là cũng ngồi xổm xuống, nói với Diệp Trăn: "Diệp tiền bối, chị đừng có nghiêm túc như vậy, Tiểu Thiên đều sợ chị đây."

Tiểu Thiên chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Trăn.

Diệp Trăn vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng lại giơ hai tay ra trước mặt bé, cố gắng nhẹ giọng: "Làm phiền Tiểu Thiên."

Đào Nhiên nhìn Tiểu Thiên cổ vũ, Tiểu Thiên can đảm hơn nhiều, giúp Diệp Trăn đeo găng tay, sau khi đeo xong, nhân lúc Diệp Trăn không để ý liền thơm một cái lên má cô.

"Yeah." Đào Nhiên đập tay với Tiểu Thiên, khuôn mặt nghịch ngợm.

Diệp Trăn nháy mắt ngây người, sau đó làm như không có gì xảy ra, đứng lên, cầm rổ xoay người đi hái rau, nhưng vành tai đỏ ửng đã để lộ tâm tình của cô.

Đào Nhiên đương nhiên nhìn thấy, quay lưng với anh quay phim khẽ trộm cười.

Bốn gia đình cùng đám trẻ chơi rất vui vẻ.

"Mẹ Giai Giai, con muốn quả cà chua kia." Mao Mao nhón chân nhưng không thể với đến quả cà chua nho nhỏ kia, lúc này nhìn thấy Phạm Giai, vội vã gọi đối phương.

"Quả nào?" Phạm Giai hỏi.

"Quả bé xíu kia ạ." Mao Mao chỉ chỉ.

"Ừm." Phạm Giai hái rồi đưa cho bé.

"Cám ơn mẹ Giai Giai." Mao Mao nói xong liền cầm quả cà chua chạy đi chơi.

Mao Mao cầm cà chua chạy đến chỗ Tiểu Thiên, Mao Mao chơi cùng Tiểu Thiên, còn có Mân Mân.

Mà Tiểu Như Nhi chơi chung với Nhu Nhu, gần như chia thành hai phái, đương nhiên những bé trai rất lịch sự, thường giúp đỡ hai nàng công chúa.

"Tiểu Thiên, chúng mình đi giúp Tiểu Ngư Nhi với Nhu Nhu đi." Mao Mao nói.

"Được." Tiểu Thiên gật đầu, lập tức nói với Đào Nhiên: "Mẹ Nhiên Nhiên, con với Mao Mao đi tìm Tiểu Ngư Nhi chơi ạ."

"Vậy nhớ chú ý an toàn nhé." Đào Nhiên dặn dò một câu.

"Vâng." Tiểu Thiên nói xong liền cùng Mao Mao chạy đi chơi.

Đào Nhiên nhìn hai bé chạy đi, lắc đầu cười cười, lập tức chuyển ánh mắt, đối diện với Diệp Trăn, sau đó né tránh một chút, rồi lại kiên định nhìn về phía đối phương.

Trong lòng thầm mắng, xấu hổ cái gì, nàng còn phải giữ lấy nữ thần, nếu còn xấu hổ, nữ thần sẽ bị người khác câu đi mất.

Nhưng lòng nàng vừa quyết định, Phạm Giai bên kia liền đi tới.

Nội tâm Đào Nhiên phun ra hai chữ: "Đù má."

Nữ nhân này định làm gì hả?

Chỉ thấy Phạm Giai đi thẳng đến bên cạnh Diệp Trăn, rất lễ phép chào hỏi: "Diệp tiền bối, em là Phạm Giai, phim chị đóng em đều rất yêu thích."

Phạm Giai đã chọn góc, anh quay phim cũng chỉ có thể quay được cô đang hái dưa chuột, không thể quay chính diện, hơn nữa Phạm Giai còn cố ý thấp giọng, ngay cả Đào Nhiên ở gần cũng không nghe được, đừng nói tới anh quay phim đứng cách hơn một mét.

Đào Nhiên nhìn Phạm Giai dĩ nhiên tiếp cận Diệp Trăn như vậy, vội vã sát lại, không chút biến sắc đẩy ra khoảng cách giữa hai người kia, mỉm cười: "Mẹ Giai Giai đang tìm Mao Mao sao? Thằng bé vừa chạy đi chơi với Tiểu Thiên nhà tôi rồi."

Phạm Giai nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.

Diệp Trăn không chút biến sắc nhìn xuống.

Phạm Giai cũng không tiện nói gì, chỉ có thể âm thầm trừng Đào Nhiên, sau đó cười nói: "Thế à, vậy tôi đi tìm chỗ khác." Nói xong liền đi.

Nhìn cô rời đi, Đào Nhiên lẩm bẩm một câu: "Muốn tiếp cận nữ thần nhà tôi à, không có cửa đâu."

Câu nói này cũng chỉ có mình Diệp Trăn nghe được, cô kinh ngạc nhìn nàng.

"Sao thế?" Đào Nhiên còn không biết nàng vừa nói ra những gì nghĩ trong đầu, thấy Diệp Trăn nhìn mình, nàng có chút khó hiểu hỏi.

"Không có gì." Diệp Trăn quay đầu tiếp tục hái dưa chuột.

Đào Nhiên không hiểu gì gãi gãi đầu, sau đó cũng đi hái dưa chuột, nhưng ánh mắt không ngừng chuyển hướng đến chỗ Diệp Trăn.

Trong đầu Diệp Trăn lúc này chỉ có câu nói kia của Đào Nhiên.

Không biết làm sao, cô lại nghĩ đến thiếu nữ mười năm trước cũng nói những lời đó, chỉ có điều thiếu nữ sau đó lại biến mất không còn tăm hơi, chờ gặp lại lần nữa, đã là mười năm sau.

Nghĩ đến đây, cô mím môi đi tới một bên, tách ra ánh mắt người kia.

Cô vẫn không có biện pháp tha thứ cho nàng.

Không chỉ mười năm trước hay là mười năm sau, hành động của nàng khiến cô vô cùng tức giận, nghĩ tới đây, khí tràng quanh người cô giảm đi mấy độ.

Đào Nhiên không biết làm sao, tự nhiên cảm thấy lành lạnh, liếc nhìn mặt trời đang chói lóa trên đầu, tự nhủ: "Chẳng lẽ sắp mưa rồi?"

- ----------------------------------

Cuối tuần chắc không có chương mới đâu, vì mình đi chơi với bạn:3.