Chương 24: 24: Tình Địch

Bởi vì bị thương, có nhiều việc Đào Nhiên không thể làm, đành để cho Diệp Trăn làm.

Tiểu Thiên biết mẹ Nhiên Nhiên đang lo lắng cái gì, thế là xung phong nhận việc đi giúp mẹ Diệp.

Đào Nhiên vô cùng cảm động, nhìn hai người một lớn một bé bận rộn, cười nói: "Lát nữa mẹ nướng thịt cho hai người ăn nhé."

"Vâng." Tiểu Thiên hô to một tiếng, bởi vì bé biết, mẹ Nhiên Nhiên nấu ăn rất ngon.

Khóe miệng Diệp Trăn cũng cong lên.

Bên kia, Phạm Giai bấu chặt vào lều đến run lên, nhưng vì tránh để ai nhận ra, ả nhanh chóng bình tĩnh lại, cùng Cao Diệc Nhiên dựng lều lên.

"Giai Giai, vừa rồi sao cô đi lâu vậy?" Cao Diệc Nhiên khó hiểu hỏi, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng sắc mặt Phạm Giai thì không tốt.

"Bởi vì quanh đây không có củi mấy nên tôi đi xa chút." Phạm Giai ngẩng đầu, bày ra nụ cười xán lạn.

"Ồ".

Cao Diệc Nhiên gật gù.

Buổi chiều, mọi người dựng lều xong thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, buổi tối mọi người cùng ngồi bên lửa trại, vừa nướng thịt vừa hát ca.

Đào Nhiên ngồi trước bàn nướng, thông thạo nướng thịt xiên.

Tiểu Thiên đã không thể chờ đợi, ngồi sát bên cạnh nàng, đôi mắt chớp chớp nhìn thịt nướng.

"Tiểu Thiên chờ thêm chút nữa cho thịt chín hẳn nhé, cái đầu tiên chín mẹ sẽ đưa cho con ngay, được không?" Đào Nhiên vừa xoay xiên thịt vừa nói với Tiểu Thiên.

"Được ạ." Tiểu Thiên ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy người Đường Văn Khê bị mùi thơm hấp dẫn của thịt nướng kéo lại đây, nhìn Đào Nhiên thông thạo nướng thịt, Đường Văn Khê trêu chọc: "Ai lấy được Đào Nhiên thật có phúc nha, không chỉ có nấu cơm ngon, nướng thịt cũng ra dáng như vậy, nếu tui mà không có Tuyết Tuyết rồi, tui chắc chắn sẽ cưới bà về nhà."

"Còn không biết ai cưới ai đâu nhé." Đào Nhiên không cam lòng hất cằm lườm Đường Văn Khê một cái.

"Hứ, khẳng định là tui cưới bà." Đường Văn Khê ngạo kiều nói.

Nhìn hai người cãi nhau, mọi người đều phì cười, Phạm Giai đứng trong đám người cũng cười, nhưng ánh mắt thì không cười, ả như có như không nhìn về phía Diệp Trăn, thấy khóe miệng cô có độ cong nhàn nhạt thì ả sửng sốt, Diệp Trăn như có cảm ứng nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt khiến Phạm Giai đang cười khựng lại.

Đào Nhiên thấy mọi người đều thích ăn nướng, liền nhận trách nhiệm làm bữa tối cho tất cả, để tránh mọi người thấy áy náy, nàng nói: "Tôi chỉ phụ trách nướng, rửa bát liền để dành cho mọi người."

Tất cả đều hiểu rõ dụng ý của nàng, trên mặt mỗi người đều có ý cười: "Được, rửa bát chúng tôi sẽ lo."

Diệp Trăn ngồi cạnh Đào Nhiên giúp nàng một tay, thế là Đào Nhiên dạy cô cách nướng.

Lúc này Phạm Giai đi tới, chỉ vào xiên thịt Diệp Trăn vừa nướng xong: "Đây là Diệp tiền bối nướng sao? Nhìn có vẻ thật ngon, em có thể ăn được không?"

Diệp Trăn không nói gì nhưng Đào Nhiên lại đúng lúc với lấy xiên thịt vừa chín kia, nói: "Tôi đang đói bụng quá, để tôi ăn trước nhé, Phạm tỷ chờ chút được không? Bên tôi cũng sắp chín rồi."

Khuôn mặt Phạm Giai tức giận đến méo mó, nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười, xua tay nói: "Không sao, cô đói bụng thì ăn trước đi, tôi chờ chút cũng được."

"Ừm, cảm ơn chị." Đào Nhiên cười tươi nói, thực ra trong lòng thầm oán, dù sao đây là thịt tự tay nữ thần nướng, làm gì có chuyện nàng nhường cho người khác.

Phạm Giai chỉ có thể cắn răng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng ả đi khỏi, Đào Nhiên đắc ý hứ một tiếng.

"Ấu trĩ." Diệp Trăn thấp giọng nói một câu, Đào Nhiên lại nghe thấy, hơi lườm cô một cái: "Không có đâu, đây là thịt chị nướng, em mới không cho ai ăn."

Diệp Trăn không tiếp tục nói với nàng, nhưng khóe miệng cong lên chút, sau đó lại bình thường.

Ở phía xa, Dương Ưu nhìn rõ hết thảy tình huống bật cười lắc lắc đầu.

"Dương tiền bối, sao vậy?" Mã Nhạc Hề lúc nào cũng để ý nữ thần trong lòng cô, nhìn Dương Ưu tự nhiên lại cười, cô có chút có hiểu.

"Không có gì đâu." Nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của cô gái trẻ, Dương Ưu khẽ cười cười.

Lúc này Đường Văn Khê hoàn toàn chìm đắm vào việc hát ca lẫn ăn uống, cô đang rất vui vẻ.

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu." Khương Nghi Tuyết cưng chiều lấy khăn tay lau miệng cho Đường Văn Khê.

"Ngon quá đi mất." Bình thường Khương Nghi Tuyết đều cấm Đường Văn Khê ăn mấy thứ bán bên ngoài, nói thẳng là không vệ sinh, bây giờ là do Đào Nhiên tự làm nên cô mới cho phép vợ mình ăn.

Cơ hội tốt như vậy, Đường Văn Khê sao có thể bỏ qua.

Không ăn no căng bụng thì thật là xin lỗi Đào Nhiên quá.

Mọi người chơi đùa đến hơn chín giờ tối mới thôi, lúc này trên núi cũng lạnh hơn, đám trẻ con đều buồn ngủ, tất cả đều đi về lều của mình.

Lều vải dày dặn, lại có khóe kéo, không có chút gió nào có thể len vào trong, trời đang là mùa hè nóng bức nhưng nhiệt độ trên núi khá thấp, lạnh lạnh, khiến ai cũng thấy thoải mái, còn thích hơn là nằm trong phòng điều hòa.

"Mẹ Nhiên Nhiên, mẹ Diệp ngủ ngon ạ." Tiểu Thiên nói xong liền nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp.

"Tiểu Thiên ngủ ngon." Đào Nhiên mỉm cười nói.

Nửa đêm, Đào Nhiên đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện Diệp Trăn không có trong lều, chỉ có mỗi nàng và Tiểu Thiên.

Nàng mờ mịt ngồi dậy, nhìn quanh một vòng cũng không thấy cô, liền mặc áo khoác vào đi ra ngoài, kéo lại khóa lều cho gió không vào xong mới đi tìm Diệp Trăn.

Buổi tối trên núi thực sự lạnh, cho dù là trời mùa hè nóng bức, gió thổi vẫn khiến người run rẩy.

Các anh quay phim đều đã đi ngủ rồi.

Trên núi rất yên tĩnh, Đào Nhiên đi xung quanh nhìn, một lát sau liền thấy Diệp Trăn, nhưng có cả Phạm Giai ngồi bên cạnh.

Thế là Đào Nhiên phản xạ nhanh chóng trốn sau một cái cây, nhưng vì động tác quá mạnh, chân bị đau, suýt thì nàng kêu lên, vội cắn răng nhịn đau.

Diệp Trăn có cảm ứng liếc nhìn phía sau, thấy cô nàng nào đó tự cho là đã trốn kĩ kia, khóe miệng Diệp Trăn cong lên.

Phạm Giai tự nhiên thấy Diệp Trăn mỉm cười, nhất thời nhìn có chút si mê, cho rằng tâm tình cô đang vui, ả càng nói thao thao bất tuyệt.

Diệp Trăn thì lại âm thầm quan sát cô nàng thỉnh thoảng lại nhích tới nhích lui người nghe ngóng ở sau cái cây, không quan tâm ồn ào xung quanh.

Đào Nhiên nhìn Phạm Giai dường như muốn dính sát vào Diệp Trăn, tức giận nắm chặt lá cây.

Cuối cùng, khi Đào Nhiên sắp không nhịn được muốn xông ra thì Diệp Trăn ngắt lời Phạm Giai, lạnh lùng nói: "Không còn sớm nữa, Phạm tiểu thư mau chóng về ngủ đi."

"Ừm." Dù Diệp Trăn tỏ ra lạnh nhạt nhưng nghĩ đến dáng vẻ mỉm cười vừa rồi, Phạm Giai vẫn rất thỏa mãn đi về lều.

Kể cả khi đi qua chỗ Đào Nhiên trốn cũng không nhận ra có người.

"Còn định trốn đến bao giờ nữa?" Diệp Trăn quay lưng, trên mặt có chút tươi cười, nhưng nụ cười kia như phù dung mau nở chóng tàn, lúc Đào Nhiên đi ra, mặt cô đã quay về trạng thái không cảm xúc.

"Sao chị phát hiện được vậy?" Đào Nhiên cà nhắc đi tới, cuối cùng từ từ ngồi xuống cạnh Diệp Trăn.

"Mặc áo dễ nhìn thế này, còn gây ra tiếng động như thế, ai mà không biết?" Diệp Trăn liếc nàng một cái.

Cũng chỉ có Phạm Giai hoàn toàn chú ý vào Diệp Trăn mới không nhận ra thôi.

Đào Nhiên lúc này mới biết mình mặc áo khoác màu đỏ, lúng túng lè lưỡi một cái.

Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của nàng, tâm tình phiền muộn của Diệp Trăn cũng giảm bớt.

"Phạm Giai tìm chị có chuyện gì à?" Trong đầu Đào Nhiên đều là dáng vẻ hai người ngồi cạnh nhau, nghĩ đến chuyện đời trước họ còn đính hôn, nàng liền buồn phiền, sao đời này hai người họ vẫn gặp nhau chứ? Nàng nghĩ mình đoạt vai diễn của Phạm Giai thì hai người họ sẽ cách xa nhau, thế mà vẫn không có gì thay đổi.

Nghĩ vậy Đào Nhiên càng phiền lòng.

"Không phải cô đã nghe hết rồi sao?" Diệp Trăn nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt buồn rầu của nàng.

"Em chỉ thấy cô ta cứ dính vào người chị ý." Đào Nhiên giận nghiến răng: "Cô ta người không xương chắc? Sao cứ dựa dựa ngả ngả vào người chị làm gì? Chị là của em, không cho phép người khác đến gần."

"Đào Nhiên, cô lấy thân phận gì mà nói câu này với tôi vậy?" Diệp Trăn lạnh mặt hỏi.

Đào Nhiên bị vẻ mặt kia dọa, khí thế vừa rồi cũng biến thành chột dạ, ngón tay vặn vẹo, mếu máo nói: "Dù sao đời em chính là nhận định chị rồi."

"Được rồi, về thôi." Diệp Trăn cũng không tiếp tục trò chuyện nữa, sợ sau đó không nhịn được nói ra lời tha thứ.

"Ò." Đào Nhiên ngoan ngoãn đứng lên, vừa rồi đứng nghe trộm chân bị đau, giờ thấy Diệp Trăn đi nhanh nàng cũng cố đuổi theo nhưng cơn đau khiến nàng không thể không đứng lại, khẽ rên một tiếng.

Diệp Trăn đi trước nghe thấy dừng lại, không khỏi thở dài, sau đó xoay người, khom lưng bế nàng lên.

"A" Đào Nhiên nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, vội vã ôm lấy cổ nữ thần tránh bị ngã, ánh mắt hốt hoảng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của nữ thần, nàng lại im lặng ngoan ngoãn tựa vào lòng ngực cô, không nói lời nào.

Đến khi hai người đã nằm trong lều, bốn phía yên tĩnh, Diệp Trăn mới nói: "Không muốn chân bị phế thì đừng có chạy lung tung nữa."

"Vâng." Đôi mắt Đào Nhiên lấp lánh nhìn nữ thần, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi cảm giác được bế công chúa.

Nàng biết, Diệp Trăn vẫn là quan tâm nàng, dù sao bây giờ không phải ban ngày, cũng không có nhiều người nhìn, Diệp Trăn hoàn toàn có thể bỏ mặc nàng mà đi về trước, cũng sẽ không ai biết, nhưng cô vẫn quay lại bế nàng trở về.

Nghĩ tới đây, mặt mày Đào Nhiên vui vẻ không thôi.

Diệp Trăn đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt nóng rực kia, sợ mình không kìm lòng được mà nhìn nàng, đàng che giấu bằng cách xoay lưng lại, thấp giọng lạnh lùng: "Nhanh đi ngủ, mai còn phải dậy sớm."

"Vâng." Mặc kệ giọng nói cô có bao nhiêu lạnh lùng, vào tai Đào Nhiên cũng là dễ nghe, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Mãi đến khi nghe thấy nàng hít thở đều đều, Diệp Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng nhắm mắt đi ngủ.

Bên kia Phạm Giai cũng thoải mái đi ngủ, trong mơ đều là nụ cười dịu dàng của Diệp Trăn.

- ------------------------------------

Chap khai xuân đây ạ!

Dịch cúm Corona đang nguy hiểm, mọi người nhớ đeo khẩu trang, uống nước ấm nhiều và giữ cơ thể khỏe mạnh nhé!.