Chương 26: Nam thê của nhân vật chính công

Đạo diễn Lăng vẫn còn đang chìm đắm trong đoạn phim vừa quay xong, phía sau vang lên tiếng thảo luận của nhà sản xuất và phó đạo diễn.

"Luôn biết Thịnh lão sư sinh ra là để diễn xuất, không ngờ cậu diễn viên trẻ kia cũng khá xuất sắc. Không phải cậu ấy mới được gọi vào để thay thế Trình Thuật sao, vậy mà hợp tác với Thịnh Thần An lại ăn ý như vậy?" Nhà sản xuất chia sẻ suy nghĩ của mình. Phó đạo diễn cũng đồng tình: "Nghe nói cậu ấy không xuất thân từ trường lớp chính quy, trước đây chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất. Thật không ngờ, không ngờ, đoàn phim chúng ta như đào được cục vàng vậy."

Phó đạo diễn nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm: "Nếu đoàn phim sẵn sàng bỏ tiền để quảng bá cho diễn viên trẻ này, kết hợp với những cảnh quay chung với Thịnh Ảnh Đế, có lẽ sẽ giúp đoàn phim thu hút thêm nhiều sự chú ý."

"Đúng thế, mặc dù Thịnh lão sư vốn đã tự mang lưu lượng, nhưng rất ít người có thể lần đầu tiên đóng chung mà bắt nhịp với Thịnh lão sư tốt như vậy, thậm chí còn thay đổi kịch bản một cách xuất sắc."

Hai người nói vô tình, nhưng đạo diễn Lăng lại như bừng tỉnh. Vốn dĩ Thịnh Thần An đã là một ngôi sao đỉnh lưu, nổi bật với gương mặt sáng láng, khiến cho các ngôi sao khác trông thật tầm thường khi đứng cạnh. Nhưng điều hiếm thấy là có người đứng bên cạnh hắn mà không bị khí thế của hắn lấn át.

Đặc biệt là cảnh châm thuốc, dù dư luận bên ngoài có thế nào, cá nhân đạo diễn Lăng vẫn thấy rất có cảm giác cặp đôi. Không ngại bị chỉ trích, dù có bị mắng, nhưng nổi tiếng vì bị ghét vẫn là nổi tiếng, đây là cơ hội để tăng thêm độ nóng cho bộ phim.

Đạo diễn Lăng dứt khoát hành động, kéo trợ lý bên cạnh lại và ra lệnh: "Liên hệ với quản lý của Thịnh lão sư ngay..."

/

Kỳ Tuyết bước vào xe của đoàn phim, bật điều hòa ở mức tối đa, rồi cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng trên người. Cậu lấy một chiếc khăn tắm dày, lau khô nước trên người và quấn quanh cơ thể.

Dù xuân đã đến, nhưng nước hồ vẫn lạnh buốt. Khuôn mặt Kỳ Tuyết chẳng còn chút huyết sắc, dù trong đôi mắt sâu thẳm đa tình của cậu vẫn ẩn hiện sự dịu dàng và bình thản. Thế nhưng, 030 không chịu nổi và đã sử dụng quyền hạn để tăng nhiệt độ điều hòa lên thêm 5 độ nữa.

030 bắt đầu thút thít: [Ngài có ổn không?]

Kỳ Tuyết cảm thấy chân mình bắt đầu run lên vì lạnh, hàm răng cũng đánh vào nhau, nhưng tâm trạng lại khá tốt: [Tôi không sao.]

[Điểm Hắc hóa của đối tượng nhiệm vụ đã giảm nhiều, hiện tại là [60 Hắc hóa điểm] [20 Mài giũa điểm]. Con người thật kỳ lạ, rõ ràng ngài đã kéo hắn xuống nước, đây không phải để lấy lòng hắn.]Tạo ra những tình huống nguy hiểm vốn có thể giúp tăng sự gần gũi giữa con người với nhau. Từ sự cố vừa rồi, có thể thấy rằng Thịnh Thần An cũng không thích việc các nhân vật phụ bị khắc họa quá cứng nhắc. Điều này đồng nhất với suy nghĩ của Kỳ Tuyết: ranh giới giữa thiện và ác trên thế gian này vốn không rõ ràng đến vậy.

030 nói: [Ngài đừng có ốm nhé, tất cả là do hệ thống chính không cho phép ngài mang một cơ thể khỏe mạnh đến đây.]

Kỳ Tuyết hỏi: [Quy tắc này không thể thay đổi sao?]

Hệ thống ngừng thút thít và trả lời một cách ngoan ngoãn: [Để kí©h thí©ɧ động lực cho ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, quy tắc này không thể thay đổi đâu...]

Kỳ Tuyết cười nhạt: [Thì ra là vậy.]

Cậu bắt đầu cảm thấy phiền muộn, cậu ghét cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ, đặc biệt là khi căn bệnh hiểm nghèo có thể ảnh hưởng đến công việc của cậu. Nếu sau này không thể kiểm soát cơ thể mình một cách hoàn hảo, đó sẽ là một nguy cơ tiềm ẩn lớn.

Kỳ Tuyết không để lộ cảm xúc gì trên mặt, nên 030 hoàn toàn không nhận ra tâm trạng của cậu.

Khó khăn lắm mới trò chuyện được với ký chủ. 030 liền hỏi câu hỏi mà nó thắc mắc từ lâu: [Chủ nhân xinh đẹp, tại sao trên người ngài lại có hai vết bớt giống hệt nhau vậy?]

Kỳ Tuyết trả lời: [Đó không phải là hai vết bớt, cái trên chân là một hình xăm...]

Trong hoàn cảnh nào mà người ta lại xăm hình lên chân nhỉ? 030 định tiếp tục tò mò hỏi thêm.

Nhưng đúng lúc đó, cửa xe bị gõ từ bên ngoài. Kỳ Tuyết nhanh chóng quấn chặt áo choàng tắm rồi đi mở cửa.

Đứng bên ngoài là Dịch Ý.