Chương 8: Vị hôn thê nam của nhân vật chính

Hắn đút tay vào túi, vô tình tay lướt qua dải lụa, khi đang chán nản thì Lý Minh Vũ vỗ vào tay hắn.

“Anh Thịnh, đến lượt anh chơi Trò Chơi Mạo Hiểm rồi.”

Thịnh Thần An tỉnh lại, nhìn thấy miệng chai rỗng đang chỉ thẳng vào mình.

“Trò Chơi Mạo Hiểm à? Tôi có một đề xuất, sao không cởi hết quần áo rồi chạy một vòng quanh phòng? Mọi người sẽ không chụp ảnh đâu.”

Giọng nói có chút men say, vọng ra từ góc phòng. Vừa mới đây, giọng nói đó còn mơ hồ bên tai hắn, nhầm hắn với Lý Minh Vũ.

Thịnh Thần An nhìn về phía góc phòng, thấy tóc của Tống Kỳ Tuyết đã xõa ra một ít, lòa xòa vương lên chiếc cằm tinh tế. Khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu của cậu pha trộn giữa vẻ mạnh mẽ và sự xinh đẹp sắc sảo.

Cậu ấy thậm chí không nhìn hắn lấy một lần.

Phòng bao vừa ồn ào, giờ bỗng im lặng như tờ.

Có người cười và cố gắng cứu tình hình: “Trò này có vẻ hơi quá rồi…”

Chưa kịp nói xong, Thịnh Thần An đã ngắt lời: “Tôi cũng không chơi nổi, phạt rượu vậy.”

Nói rồi, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở góc phòng, hắn cầm lấy chai rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn một chai, rồi tiếp tục lấy thêm một chai nữa.

Gần đây vì bộ phim mới, hắn phải kiểm soát chế độ ăn uống, chưa ăn tối, cộng thêm bệnh dạ dày lâu năm, uống liên tiếp nhiều bia như vậy khiến dạ dày không dễ chịu chút nào. Nhưng Thịnh Thần An không nhíu mày chút nào, ngược lại còn thấy thú vị.

/

Ở thế giới cũ, tửu lượng của Kỳ Tuyết rất tốt, vì là người đi làm nên không tránh khỏi những buổi tiệc tùng. Nhưng cơ thể cậu hiện giờ không khỏe, cậu cố gắng chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, rồi ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ.

Thấy vết máu mũi dính vào lòng bàn tay, Kỳ Tuyết không thể kìm chế nổi do bị chứng sợ máu, hai tay run rẩy lao vào buồng vệ sinh và bắt đầu nôn mửa.

Năm phút sau, cậu bước ra, không cảm xúc, đi tới bồn rửa mặt, dùng nước lạnh để rửa đi mùi máu còn sót lại trên đầu ngón tay, khuôn mặt cậu càng nhợt nhạt.

“Tống Kỳ Tuyết, lâu rồi không gặp!”

Lý Minh Vũ không biết đã vào nhà vệ sinh từ lúc nào, tiến lại đứng bên cạnh cậu.

Tóc của Kỳ Tuyết bị ướt và dính vào má, cậu trả lời với giọng mơ hồ: “Ừ, lâu rồi không gặp.”

Kỳ Tuyết không có ý định trò chuyện tiếp, tiếp tục dùng nước lạnh rửa sạch mùi máu trên mũi và môi.

Lý Minh Vũ không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, ánh mắt sáng rực, nhanh chóng nói thẳng: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa. Hai năm trước chúng ta tốt nghiệp, mỗi người một nơi. Khi đó tôi đã tỏ tình với cậu nhưng bị cậu từ chối. Tôi còn tưởng cả đời này cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa.”

Kỳ Tuyết lấy vài tờ khăn giấy lau mặt, cười mà không trả lời.

Lý Minh Vũ là nhân vật phụ trong thế giới cũ, sau khi bị từ chối tỏ tình, anh ta lại nảy sinh tình cảm với Thịnh Thần An trong quá trình tiếp xúc với nhân vật chính, rồi giúp anh ta trả thù nguyên chủ. Cũng là một công cụ trong thế giới cũ, Kỳ Tuyết hờ hững cười xin lỗi thay cho hành vi của nguyên chủ.

Đang định rời đi, Lý Minh Vũ không thoải mái lên tiếng mời: “Thời tiết này đi ra ngoài không dễ bắt được xe đâu. Có muốn qua nhà tôi ở tạm không?”

Có vẻ hơi chột dạ, Lý Minh Vũ nhanh chóng giải thích thêm: “Không chỉ có hai chúng ta, còn có anh Thịnh nữa. Mai đoàn phim chúng ta khai máy, nhà tôi ở trung tâm thành phố gần phim trường Cẩm Thành.”

Nghe vậy, Kỳ Tuyết đứng lại, cuối cùng không rời đi nữa.

/

Thịnh Thần An ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường bên ngoài bị màn sương mờ che phủ, mờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng ấy rọi lên người hắn. Tai nghe đang phát nhạc êm dịu, âm lượng bật lớn đến mức gần như át đi tiếng thở dài từ quản lý Hạ Minh đang gọi video call trên chiếc iPad để trên bàn đầu giường.