Chương 1.1: Máu heo, giày da dê tuyết trắng (Cốt truyện bắt đầu)

Tám tháng trước.

“Leng keng —”

Quang não vang lên, một tin nhắn được gửi đến.

“Hắc ——”

Cùng lúc đó, đồng học từ cửa sau đi ngang qua nhận ra đó là xe mới của Đái Duy, bọn họ gõ gõ cửa sổ, chào hỏi những người nổi tiếng nhất trường đang ngồi trong xe.

Đái Duy ngồi ở ghế lái, Alpha cường tráng tóc vàng bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bạn học chào hỏi cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn quay mặt đi.

Đàn Linh ngồi ở ghế phụ không chút để ý vẫy vẫy tay rồi thả xuống, sau đó cầm lấy quang não.

Quang não của cậu vừa được lắp thêm lớp vỏ nạm kim cương, xung quanh có những chiếc lông gai, bên trên là một lớp lông vũ của một loại quái thú mới được phát hiện, trở thành một vật phẩm thời trang thời thượng được lưu hành rộng rãi.

Đái Duy nhìn thấy cái ốp kia lại bắt đầu thấy buồn cười, hắn vẫn luôn thấy cái ốp này màu sắc quá sặc sỡ rất xấu, chỉ có Omega không có phẩm vị mới thích. Đàn Linh ngày thường lãnh đạm, nhưng chưa từng bỏ qua bất kỳ một trào lưu nào.

“Nhãn hiệu đưa cho tôi.”

Đàn Linh tranh luận cùng hắn vài câu, lại cúi đầu xuống mở quang não, một sợi tóc đen nhánh rũ ở trên vầng trán no đủ, tựa như tơ lụa làm nền cho trân châu.

Là một tin nhắn được gửi đến trực tiếp số riêng của cậu.

Đọc được nội dung, sắc mặt Đàn Linh trắng nhợt, ý cười cùng huyết sắc nhanh chóng rút đi.

“Thân ái, lâu rồi không gặp, tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không? Nhớ em, nhớ cặp mông xinh đẹp của em, nhớ dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi——”

Còn chưa đọc hết. Đàn Linh giống như bị kim đâm ném quang não sang bên cạnh, vì quá mức kinh sợ mà ngực phập phồng lên xuống.

Trên mặt dần hiện lên sự lạnh lùng cùng phiền chán.

Đái Duy cầm lấy đọc qua, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Lại là hắn?”

Đàn Linh hơi gật đầu, cậu chớp chớp đôi lông mi dày, không nói lời nào. Từ trên thái dương toát ra một giọt mồ hôi, nương theo gò má chảy xuống.

Đây là tin nhắn thứ mười bốn tên biếи ŧɦái kia gửi tới.

Là một Omega nổi tiếng cao quý xinh đẹp nhất Liên Bang, Đàn Linh không thiếu người hâm mộ cuồng nhiệt, những người mê muội cậu từ Alpha cho đến đông đảo Beta, thậm chí có cả những Omega cũng điên cuồng vì cậu.

Đàn Linh từ nhỏ đã là chúng tinh phủng nguyệt. Là con út của nhà họ Tự, vừa sinh ra đã được ban tước vị, là hòn ngọc quý chân chính được mọi người nâng niu trong tay. Mọi người gửi thư đến nhà cậu, ở trên trang web thổ lộ, ngẫu nhiên gặp được sẽ khẩn cầu xin chụp ảnh chung.

Nhưng chưa từng có ai dám nhắn tin đến số riêng của cậu, không những thế trong đó còn toàn là những ngôn từ đồϊ ҍạϊ .

Lần đầu tiên cậu nhận được tin nhắn là nửa năm trước.

Đầu tiên, Đàn Linh tưởng là trò đùa dai của bạn bè, Omega đã quen với những trò đùa đó, cho nên chỉ xem qua liền không tiếp tục để ý đến. Nhưng những tin nhắn đó lại tiếp tục được gửi tới, mà nội dung cũng ngày càng lộ liễu. Cậu nhớ rõ lần thứ năm nhận được tin nhắn đó, cậu rốt cuộc không thể chịu đựng, phân phó cấp dưới của cha đi điều tra, đối phương lĩnh mệnh nhưng không lâu sau đó lại báo cáo với cậu rằng không tra được bất kỳ manh mối nào.

Không có khả năng có chuyện như vậy, trừ phi đối phương là một hacker cực kỳ giỏi, thậm chí sức mạnh còn vượt xa Tự gia.

Đàn Linh không nghĩ đến khả năng thứ hai.

Từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, Đàn Linh chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày phải chịu đựng như vậy. Cậu thử kéo đối phương vào danh sách đen, nhưng vô dụng, đổi số khác, cũng vô dụng, tên biếи ŧɦái kia luôn dính lấy cậu như cái bóng, xâm lấn quang não cậu, quấy rầy sinh hoạt của cậu, như dòi trong xương.

Cậu không phải chưa từng bị quấy rầy, mở tin nhắn trong tài khoản công khai ra, có rất nhiều người bày tỏ tình yêu với cậu, từ thời điểm cậu mười mấy tuổi bắt đầu đăng ký tài khoản, sẽ có người gấp không chờ nổi gửi tin nhắn cho cậu, đối với cậu lúc đó còn nhỏ tuổi nói những lời điên cuồng. Cậu lúc đó bị dọa sợ, cha tức giận đến nỗi muốn xóa tài khoản của cậu, nhưng nhiều năm như vậy, Đàn Linh cũng đã quen dần, đa số người theo đuổi thấy cậu luôn có biểu tình lãnh đạm đều sẽ tự giác rút lui.

Nhưng chuyện này lại không thể bỏ qua, bởi vì những tin nhắn này có thể được gửi tới bất cứ lúc nào.

Hai tuần gần đây không thấy có tin nhắn gửi đến, Đàn Linh vốn cho rằng tên biếи ŧɦái này rốt cuộc buôn tha cho mình.

Nhưng hôm nay…

Đem quang não ném sang một bên, Đàn Linh hạ quyết bỏ qua những tin nhắn này. Nhìn lướt qua gương cửa xe.

Trong gương phản chiếu gương mặt hiện lên biểu tình lo âu khó có được của Omega, nhưng chỉ lướt qua trong chốc lát, lại nhanh chóng trở lại lạnh nhạt như trước.

Điều quan trọng trước mắt không phải là mấy tin nhắn vớ vẩn đó.

Mà là ——

Đái Duy nhận được một lá thư cảnh cáo khıêυ khí©h trong tủ đựng đồ.

Cùng với, Ike mất tích.

Ike là một nam Beta chơi thân với cậu và Đái Duy, bắt đầu từ Liên Bang đế quốc đại học năm nhất, những con cháu thế gia đương nhiên sẽ tụ tập với nhau.

Nhóm nhỏ của bọn họ đại khái có năm sáu người xuất thân cao quý, giống một nhóm phú nhị đại phản nghịch chỉ biết ăn không ngồi rồi, thường xuyên tụ tập đua xe, mua sắm, chơi đùa tìиɧ ɖu͙©, ngợp trong vàng son. Tuy có chút hư hỏng, nhưng còn kém xa các nhà chính trị đạo đức giả có cha mẹ là những thương nhân máu mặt. Bọn họ làm chuyện đáng ghét nhất có lẽ là bắt nạt tân sinh viên, nhưng Đàn Linh không hứng thú với mấy thứ này, hình tượng của cậu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại cao quý ôn hòa. Đái Duy luôn làm chủ mọi hoạt động, cùng với Ike ồn ào, Thập Điền là một Beta chó săn.

Lúc đầu sẽ có người rời khỏi hoặc gia nhập, dù sao bọn họ cũng không ngại có nhiều tùy tùng, nhưng thành viên cốt lõi lại không thay đổi —— cậu và Đái Duy -- một Alpha có gia tộc có địa vị cao trong đảng chính trị Liên Bang, hai người đều là thiên chi kiêu tử.

Nhưng từ mùa hè bốn năm trước, tổ hợp này liền giữ nguyên không tiếp tục thay đổi. Cậu, Đái Duy, Ike, Khắc Lệ Toa, còn có người thầm lặng theo đuổi cậu, Thập Điền.

Mùa hè...

Nhớ tới sự tình mùa hè bốn năm trước, khí trời mát mẻ của mùa xuân như đột nhiên nóng lên, Đàn Linh rũ mắt, trên cơ thể trắng nõn của cậu bắt đầu toát mồ hôi, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Ký ức trong não như có một luồng khí nóng bắt đầu hoạt động, giống như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó quan trọng đã bị quên mất.

Bang, cậu mở điều hòa trong xe.

Sáng hôm nay, Đái Duy thấy trong ngăn tủ có đặt một tờ giấy viết tay, nét chữ bên trên không biết là của ai, viết:

“Tao sẽ đến sớm thôi.”

“Hẹn gặp mày ở địa ngục.”

Đái Duy nhận được tờ giấy, nổi trận lôi đình, lập tức xé nát. Hắn hỏi tất cả những bạn học đang run sợ xung quanh, nhưng lại không thu được đáp án.

Các đồng học nịnh bợ hắn ta còn không kịp. Sao dám đi khıêυ khí©h Alpha có thân phận nhất nhì học viện?

Không khí nóng nực lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp trong xe, không khí tươi mát từ điều hòa đắt tiền cũng không thể làm dịu đi pheromone bất an hỗn loạn trong không khí.

Tin tức tố của Đái Duy cơ hồ sắp phóng ra, nhưng vì trên xe còn có Omega, hắn mới không tình nguyện theo phép lịch sự khó khăn khống chế lại.

“Chúng ta đi bắt tên biếи ŧɦái gửi tin nhắn cho cậu lại, đánh một trận, thế nào?” Đái Duy cuồng nộ đập tay lái vài cái. Lúc này, lại có bạn học đi tới lấy lòng ca ngợi xe mới của hắn, nhưng Alpha chỉ không kiên nhẫn vung tay.

Có người mơ ước Omega bên người hắn, làm Alpha cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, cho dù hắn cùng Đàn Linh còn chưa phát triển thành quan hệ yêu đương.

Hắn thích Đàn Linh đã lâu, cũng đã theo đuổi rất lâu nhưng vẫn không bắt được tâm của nam Omega. Chủ yếu là do đối phương quá khó nắm bắt, gia thế cao cùng tính cách lãnh đạm, giống như một đóa hoa cao không thể với tới, có lẽ chính vì cậu khác với những Omega dáng vẻ kệch cỡm lại mềm yếu nhỏ bé, nên mới khiến các Alpha điên cuồng vì cậu như vậy.

Khắc Lệ Toa ngồi ở ghế sau bất an mà sờ sờ cái mũi, cô nàng là một người cực kỳ được hoan nghênh trong đội cổ động viên trường, một đầu tóc vàng dài không chút cẩu thả, lúc này lại bực bội gảy gảy một lọn tóc, giọng nói vang lên đem Đàn Linh từ trong hồi ức kéo ra.

Không biết tại sao, sắc trời hình như trở nên tối hơn, cậu cảm thấy cần phải bật đèn.

Cậu không tiếng động thở dài một hơi, Đàn Linh nhìn về phía Alpha cường tráng bên cạnh, “Mẹ Ike nói thế nào?”Sắc mặt Đái Duy càng thêm âm trầm.

Ike đã mất tích một ngày, hôm nay không đi học, gọi điện cũng không ai nghe, bọn họ mới đầu hứng thú bừng bừng đi đến những nơi thường đến, nghĩ Ike đang muốn tạo trò vui đùa mới, nhưng lại không tìm được người.

Ike rất quan trọng.

Sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Khắc Lệ Toa lo lắng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn, nói: “Không có tin tức của cậu ta, cũng không gọi được cho người nhà cậu ta. Tôi đã thử rất nhiều lần đều vô dụng.”

“Thập Điền đâu? Đã nhắn cậu ta lên xe chưa, sao giờ còn chưa tới?”

Đái Duy lửa giận ngập trời, tròng mắt đều sắp lồi ra, nào còn có bộ dáng đội trưởng đội bóng chày trường phong lưu phóng khoáng, chỉ có bạn bè thân thiết mới biết hắn là một tên Alpha nóng nảy điên cuồng táo bạo cỡ nào —— Có lẽ đây chính là bộ dáng thật của Alpha, tràn đầy năng lượng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tự cao tự đại không cho phép bất kỳ sự tình nằm ngoài tầm kiểm soát phát sinh dưới mí mắt.

Hắn lấy ra bóng cười, hút hai hơi, ý đồ khiến bản thân bình tĩnh lại —— Khắc Lệ Toa có chút sợ hãi nhìn hắn, Đàn Linh trực tiếp chán ghét quay đầu đi.

“Cậu đừng ở trong xe hút loại này được không, tôi không muốn ngửi thấy loại mùi này.”

“…Xin lỗi,” Đái Duy lẩm bẩm nói, thân trên đột nhiên ngửa ra sau, Nitơ oxit làm tròng mắt xanh của hắn dãn ra, giọng nói cũng trở nên hơi nhẹ, nhưng lại mang theo ác độc, “Chúng ta sẽ xử lý hắn.”

Trong nhóm có hai người bị mất tích khiến mọi người khó có thể chịu đựng, Đái Duy khởi động xe, đi tới nhà Ike.

Đàn Linh liếc mắt nhìn quang cành ngoài cửa sổ, mây trắng đang nhanh chóng biến mất. Thời tiết cũng đang dần thay đổi.