Chương 3

Vực Quân: "Không phải."

"Không phải?" Tư Khanh Tửu sững sờ, "Không phải cái gì?"

"Không phải đối thủ, ngươi yêu ta, ta đồng ý, là đạo lữ." Vực Quân trả lời, sắc mặt rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại làm người khó có thể bỏ qua sự nghiêm túc bên trong.

Tư Khanh Tửu cảm thấy toàn bộ người đều không ổn, rất muốn tự tát mình một cái. Bây giờ thì hay rồi, người ta đã triệu hồi ra bản mạng tiên kiếm chuẩn bị đi rồi, hắn liền bật thốt lên: "Ta không yêu ngươi, ta không đồng ý, mau buông ta xuống."

Vực Quân động tác ngừng lại, rũ mắt nhìn người trong lòng ngực.

Tư Khanh Tửu chột dạ tránh ánh mắt đối phương, trong lòng điên cuồng kêu rên, kêu ngươi lanh mồm lanh miệng làm gì. Này nếu không phải ái nhân, giây tiếp theo đối phương sẽ không tức giận và trực tiếp chấm dứt hắn chứ. Hiện tại trạng thái thật là không được tốt lắm.

Đã từng được hệ thống cho nhiều thứ tốt, hắn đã nộp lên rất nhiều, số còn lại cũng đã tiêu hao không ít trong các nhiệm vụ thế giới. Quyết định trở về dưỡng lão, hắn đổi rất nhiều thứ cần thiết trong thế giới của mình.

Lưu lại tuy rằng có một ít, đều là vật bất phàm, nhưng không thích hợp dùng lúc này.

Khi Tư Khanh Tửu đang miên man suy nghĩ, bốn chữ nhẹ nhàng vang lên.

"Ngươi không yêu ta."

Tư Khanh Tửu giật mình, vội vàng hoàn hồn, thấy đối phương lạnh lùng như sắp kết băng, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, yêu yêu."

Tình thế trước mắt rắc rối hơn so với hắn nghĩ, trước nhận đã, chờ hắn chữa trị tốt linh căn khôi phục tu vi, rồi lại tính sau.

Nhưng kết hôn là không thể kết hôn, tâm tư vừa chuyển, vội vàng bắt lấy tay đối phương, ngữ khí cực kỳ thành khẩn giải thích: "Ta thích ngươi, nhưng ta không thể hại ngươi. Ta là tà ma ngoại đạo, ngươi là tiên quân đệ nhất chính đạo, chúng ta nếu ở bên nhau sẽ liên lụy ngươi. Ta không thể ích kỷ như vậy được, không thể trở thành vết nhơ của ngươi. Chúng ta không thể kết hôn, ta cũng không thể cùng ngươi về Tiết La Sơn."

Xem, hắn thật sự quá yêu y, quá vì y suy nghĩ, đều phải bị chính mình cảm động.

Hắn cũng không tin thằng nhóc này không bị cảm động, hơn nữa hắn nói rõ ràng như vậy, y hẳn là cũng sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ, từ bỏ kết hôn.

Vực Quân cơ hồ ngay lập tức đã bị trấn an. Nguyên lai, hắn lo lắng cho mình, hắn nơi chốn đều suy nghĩ cho mình. Ngực như bị tắc một cục bông, mềm mại, con ngươi lạnh nhạt nổi lên nhu tình.

"Không cần lo lắng, có ta. Ai dám nhiều lời quấy nhiễu, bổn tọa liền gϊếŧ kẻ đó."

Tư Khanh Tửu: "..."

Không hổ là tu vô tình, thật là... đủ tàn nhẫn.

"Tư Khanh Tửu, bổn tọa tất không phụ ngươi." Vực Quân trước kia không rõ tâm tư chính mình, hiện giờ người này tỉnh lại, hắn liền sẽ không lại để hắn rời đi, cũng không cho phép, trừ khi, sắc mặt trở nên nguy hiểm, không khí ôn nhu chung quanh đều lạnh thấu xương. "Ngươi không muốn, là đang lừa gạt bổn tọa?"

!!!

"Sao có thể, ta như thế nào sẽ lừa ngươi, ta yêu ngươi như vậy, như thế nào sẽ không muốn." Tư Khanh Tửu cười, mắt lệ nóng doanh tròng, thằng nhóc này sao lại trở nên đáng sợ như vậy, còn động hay bất động đều thật giống như muốn nổi cơn tan bành.

Vực Quân: "Thật?"

"Thật." Tư Khanh Tửu liên tục gật đầu, "Nghe ngươi nói như vậy ta rất vui, thật sự."

Một bên nói một bên trộm nhìn biểu cảm của y, thấy linh khí xao động bình thản lại, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, một giọng nữ kích động vang lên.

"Khanh Tửu ca ca, ta rốt cuộc tìm được huynh rồi."

?

Nghi hoặc nhìn lại.

Trước mặt là một nữ hai nam đang tiến đến, ba người trẻ tuổi, mỗi người một vẻ, trong đó hai nam tử mặc cẩm y hoa phục đều có sắc mặt thúi hoắc, biểu tình khó coi.

Nữ tử mặc váy vàng nhạt đầy sắc tiên, tươi cười như hoa, nhìn về phía hắn với đôi mắt đầy vui sướиɠ.

Đúng là một vị khổ chủ khác bị hắn lừa dối qua, nữ chủ, Minh Phù.

“…”!

Tư Khanh Tửu cả người đều không tốt, thật xui xẻo, gặp lúc nào không gặp sao lại đúng ngay lúc này lại gặp nữ chủ, xong rồi, làm sao bây giờ?

Vực Quân nhận thấy người trong lòng ngực có chút biến hóa, lạnh lùng liếc nhìn người tới, là người y biết, Thánh Nữ của Cửu Sinh Đài.

Từng mấy lần xuất hiện trước mặt hắn, nói một ít chuyện không đầu không đuôi, thật sự rất ồn ào. Cố tình nàng như nghe không hiểu tiếng người, đám nam tu đi theo nàng càng làm người phiền chán, vừa thấy y liền tràn ngập địch ý.

Nếu không phải mỗi lần bọn họ lui lại quá nhanh, thì hiện tại cỏ trên mộ phần hẳn đã cao ngang người.

Vốn đã không vui, hiện tại lại thấy nàng gọi Tư Khanh Tửu thân mật như vậy, còn có thể ảnh hưởng đến hắn, Vực Quân sắc mặt lạnh hơn, nàng cùng Tư Khanh Tửu có quan hệ gì?

"Khanh Tửu ca ca." Minh Phù hoàn toàn làm lơ Vực Quân, nước mắt lưng tròng nhìn người làm nàng cảm động, trong lòng cực kỳ khổ sở.

Mới rời đi không đến nửa ngày, như thế nào lại chật vật như vậy, là bởi vì nàng sao?

Minh Phù bước nhanh tới, giọng nghẹn ngào: "Khanh Tửu ca ca, thật xin lỗi, đều là ta sai, là ta trước kia không hiểu tâm ý của ngươi."

!!!

Muốn chết.

Quả nhiên, giây tiếp theo Tư Khanh Tửu liền nghe Vực Quân hỏi: "Tâm ý gì?"

Tâm ý gì, tâm ý sắp chết á.

Minh Phù nghe vậy không chút suy nghĩ liền trả lời: "Đương nhiên là Khanh Tửu ca ca hỉ..."

"Khụ khụ khụ..." Tư Khanh Tửu vội vàng kịch liệt ho khan, cắt lời Minh Phù, trong lòng kêu rên, cứu mạng, tình huống này khó quá.

Minh Phù vội vàng tiến lên, kinh hoảng hỏi: "Khanh Tửu ca ca, huynh sao rồi?"

Muốn sờ mặt đối phương, Vực Quân trực tiếp lui về phía sau một bước tránh đi, lạnh lẽo trên người càng sâu, giống như bạch dương trên núi vạn năm không tan, đông lạnh làm người giật mình.

Nhìn chăm chú người trong lòng ngực ho đến sắc mặt phiếm hồng, lạnh lùng mở miệng: "Hỉ cái gì? Hoan?"

Con ngươi khôi phục màu sắc bình thường, lại lần nữa bốc lên chút màu đỏ tươi.

Nội tâm Tư Khanh Tửu run lên, vội vàng lắc đầu: "Không không không, không có không có."

"Khanh Tửu ca ca ngươi không phải nói thích ta sao? Gạt ta sao?" Minh Phù đôi mắt nháy mắt bốc lên bọt nước, tươi cười cũng không còn.

Hai người đứng phía sau nàng, tức khắc giận dữ trừng Tư Khanh Tửu, hận không thể xé xác hắn.

Tư Khanh Tửu không chịu nổi, vội vàng cứu giúp: "Không có lừa ngươi, ta..."

"Ngươi nên như thế nào?" Vực Quân ngắt lời, ngữ khí rất thấp, tràn ngập nguy hiểm.