Chương 1

"#Chử Thần nhận giải Oscar# aaaaaaaaa điên cuồng chia sẻ cho chồng của tui!!!"

"Chói mắt quá đi! ! Đã giàu lại còn giỏi! Không hổ danh là Chử thái tử! !"

"Còn trẻ mà đã được nhận giải Oscar.....tôi muốn khóc luôn rồi đây, người chồng lí tưởng của tôi aaaaaaaaa ! ! !"

"#Chử Thần phong sát Nhan Tụ#"

"? ? ? ? ? Fans Nhan Tụ bị làm sao thế? Sao lại tag Nhan Tụ ở dưới bài viết Chử thái tử nhận giải?"

"Account marketing bịa chuyện mà cũng tin? Não đem cho chó ăn rồi à?"

"KY lăn đi chết đê! Đừng có cái họa gì cũng đổ lên người Chử Thần có được không? Vả lại cứ cho là phong sát nhà mấy người thì có làm sao? Nhan Tụ ở trong lễ đóng máy trước mặt mọi người khıêυ khí©h Chử thái tử bị đóng băng cũng phải thôi ! !"

"Đó không phải do fans Sơn Yêu Yêu nhà chúng tôi làm! ! Đấy là người ta hắc nhà chúng tôi đó! ! Các Cải Thìa sẽ không đem idol* lên loại hot search này đâu!!! Ôm Nghiêm Trang Sơn Yêu** đi thôi!"

*Gốc là 蒸煮 nghĩa đen là đầu bếp, nấu ăn, từ này còn là ngôn ngữ mạng, là tiếng lóng của người hâm mộ(đồng âm với 正主: chúa tể) chỉ minh tinh được các fans yêu thích.

**Gốc 彦页山由, tên bạn thụ là Nhan Tụ 颜岫 là ghép của bốn chữ kia vào đó. Chắc Fans tách bộ ra để làm biệt danh.

"Người qua đường thật ra cũng rất tò mò......một bộ phim đại bạo như "Kim sắc âm phù" sao Nhan Tụ không nhân cơ hội theo gió đông bay lên mà lại biến mất không thấy tăm hơi đâu thế? Chuyện này cùng với việc cậu ấy công khai tuyên chiến Chử Thần xảy ra cùng một thời điểm, lại thêm quan hệ của hai người họ không tốt, muốn để người ta nghĩ không phải Chử Thần làm ra cũng hơi khó....."

"Cái tên tự xưng là người qua đường kia lăn dùm đi được không? Là fans của cả hai nhà tôi không tin chuyện Nhan Tụ núp bóng có liên quan đến Chử Thần! Anti đừng ở đây dắt mũi người ta nữa! Rác rưởi*!

*Gốc là 辣鸡: gà cay, đồng âm với 垃圾: rác

.......

Trên mạng người ta đấu đá với nhau mà đương sự vẫn chẳng hay biết gì, sau khi anh nhận giải liền lên phi cơ riêng của đoàn phim, dựa vào chiếc sofa mềm mại thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, chỉ chừa cho người ta một gò má tuấn tú.

Trợ lý Vương Chiêu từ xa xa nhìn anh, nhỏ giọng cùng người đại diện Ngô Bằng Hải cười ha ha nói: "Dạo gần đây thái tử có vẻ không vui nhỉ?"

Danh xưng "Thái tử" này cũng là họ lén lút gọi, ở trước mặt chẳng ai dám gọi.

Ngô Bằng Hải cũng theo đó nhìn một cái, dừng lại chút, ẩn ý nói: "Nhận cả giải Oscar rồi, có gì mà không vui?"

Vương Chiêu dù sao vẫn còn nhỏ, nghe Ngô Bằng Hải nói như vậy, thầm nghĩ cũng phải: "Ban nãy tôi mới thấy người ta nói đùa, đoán là kiếp trước tên của thái tử và Nhan Tụ bị khắc lên đá Tam Sinh*, nghĩ thế nào cũng thấy có lí ra phết, mỗi lần có hot search Nhan Tụ đều bị trói vào cọ nhiệt độ của chúng ta, chỉ cần thái tử lên hot search nhất định cậu ta sẽ xuất hiện.... nói ra không biết đám người này là fans hay anti nhỉ?"

*Đá Tam Sinh được đặt bên cầu Nại Hà, ghi chép ba kiếp của người đã khuất: Kiếp trước - kiếp này - kiếp sau.

Ngô Bằng Hải nói: "Cho dù là fans hay anti thì cậu ta cũng biến mất lâu như vậy rồi, còn có người không ngại đưa cậu ta lên cọ nhiệt nói rõ rằng cậu ta không đơn giản."

Vương Chiêu kinh ngạc nói: "Anh cảm thấy phía sau là do Nhan Tụ sắp xếp?"

Ngô Bằng Hải hơi tức giận: "Một ngôi sao biến mất gần nửa năm còn có thể khiến cho cả người thích lẫn người ghét cậu ta nhớ đến, lại còn "gặp Chử là xuất hiện", cậu ta nhất định có thứ khiến người khác không thể nào quên!"

Vương Chiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghiêm mặt nói: "Cậu ta quả thật có nét đẹp trăm năm khó gặp nhưng lại không biết làm người, trong lễ đóng máy mà dám nói những lời đó, khó trách thái tử sẽ tức giận..."

Chử Thần ngủ không sâu, nửa mơ nửa tỉnh. Xúc cảm từ nước da trắng mịn hiện lên vô cùng rõ ràng, trong cơn mơ, kɧoáı ©ảʍ từ từng đầu ngón tay truyền lên dây thần kinh, khiến người ta muốn rêи ɾỉ. Cơ thể trắng trẻo ở dưới thân không ngừng kháng cự, giãy dụa, tiếng khóc còn rất êm tai.... tạo ra cảm giác tê dại vui thích.

Có người đến gần, anh lập tức mở mắt ra. Ngô Bằng Hải nhặt tấm chăn rơi dưới đất lên đắp lại cho anh, nói: "Sắp đến nơi rồi, đừng ngủ thật."

Chử Thần day day hai bên thái dương, đến khuôn mặt chưa từng gặp kia cũng không biết rốt cuộc là ai. Chuyện đã qua hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa tìm được người, ban đầu Chử Thần lo lắng sẽ có người chú ý đến chuyện này, sau lại dần dần nhớ nhung đến cảm giác đó, vô cùng gay go.

Điểm đến là sa mạc, Chử Thần phải quay một vài phân cảnh cuối ở đây. Sau khi đến nơi điểm danh, hắn được bố trí cho một căn phòng, trợ lý sản xuất là một thanh niên đội mũ tròn, cười nói: "Mấy cảnh quay này đây, còn là quay vào ban đêm, bên này trời lạnh, buổi tối nhiệt độ có thể giảm xuống âm bốn, năm mươi độ, đi đi về về khách sạn cũng bất tiện, cho nên đoàn phim đã thuê đình viện* này để mọi người ở tạm trước."

*Gốc là 院子: viện tử, khoảng sân, sân trong. Đưa vào thì không hợp lí nên mình dùng từ tương tự là "đình viện" để thay thế.

Ngô Bằng Hải cảm ơn, nói: "Tối nay Chử Thần có một cảnh quay đêm phải không?"

Thanh nhiên mũ tròn nhìn trời, nói: "Sắp đến giờ rồi, Chử Thần vẫn nên nghỉ ngơi trước..."

"Không cần." Chử Thần vén tấm rèm bông dày lên đi ra, nói: "Nên quay như thế nào thì cứ quay như thế đi, đừng vì tôi mà trì hoãn."