Chương 11

Nhan Tụ ngẩng đầu, tức giận: "Phá thai? Cậu cho rằng tôi diễn kịch khổ tình đấy à? Đừng nói tôi không phá, cho dù có thật sự phá đi rồi, tôi cũng sẽ cầm miếng thịt này đem đến trước mặt cậu để cậu biết rõ cái tội mà tôi phải chịu này là nghiệp do chính cậu tạo ra, cậu muốn kéo quần lên là phủi sạch sẽ, nằm mơ đấy à?"

Chử Thần có khổ mà không thể nói ra: "Tôi không phải là ý này...."

"Vậy cậu có ý gì?"

Chử Thần mím môi, gian nan nói: "Tôi không xác nhận với cậu, là vì không muốn chấp nhận chuyện này. Lúc này cậu đến tìm tôi chứng tỏ cậu muốn có nó, tôi muốn tôn trong mong muốn của cậu...."

"Sao cậu không sợ tôi nữa?" Nhan Tụ cười giễu, không chú ý đến sắc mặt khó coi của anh, nói: "Vốn dĩ cách làm của cậu hợp với ý của tôi, tôi vốn định đợi con sinh ra rồi sẽ mang nó rời đi, ai mà nghĩ được cậu vô dụng như vậy, tìm bác sĩ mà còn để cả nhà đều biết.... cậu không cần lườm tôi, nếu không phải là cùng đường bí lối, tôi sẽ không nhắm một mắt mở một mắt cho cậu cơ hội, cậu sẽ không biết đến sự tồn tại của nó."

Chử Thần nghiến răng: "Ngược lại cậu cũng lợi hại thật."

Nhan Tụ hừ nhẹ: "Đáng tiếc là tình thế mạnh hơn người."

"Giả vờ làm thỏ mấy ngày, đến cùng cũng hiện nguyên hình rồi nhỉ."

"Dạo này hôm nào cũng phải khách khí với cậu, tôi cũng thấy phiền rồi."

"Kẻ cầu xin giúp đỡ nên có dáng vẻ của kẻ xin giúp đỡ."

"Vậy có thể là cậu sai rồi." Nhan Tụ nói: "Tôi đây là đang uy hϊếp, nếu như tôi lên đầu trang tin tức, cậu cũng chạy không thoát, nếu không muốn cùng tôi trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của người khác thì đừng dở trò với tôi nữa, chúng ta tốt nhất là chung sống hòa thuận, đến khi đứa trẻ ra đời đi."

"Chung sống hòa thuận?" Chử Thần càng tức giận hơn: "Người nhà tôi cũng đã biết chuyện rồi, đây không phải là chuyện riêng của hai người chúng ta nữa!"

"Đó là do cậu đần!" Nhan Tụ lời lẽ hùng hồn nói: "Ai bảo cậu thừa nhận?"

Chử Thần kìm nén nửa ngày, vội nói: "Ai lừa lọc dối trá như cậu!"

Nhan Tụ quay về với bản tính của mình, từ trên giường đứng bật dậy: "Cậu nói ai lừa lọc dối trá đấy? !"

Chử Thần bị dáng vẻ vụng về, mãnh liệt của cậu dọa cho lùi lại một bước, không muốn cùng thai phu kì kèo.

Nhan Tụ giả ngoan ngoãn đã lâu đến độ sắp điên luôn rồi, sau khi bộc lộ ra thì vô cùng hùng hổ dọa người: "Cậu có gan thì nói lại lần nữa xem?"

"........"

Nhan Tụ phun ra một miệng ác khí, ngồi lại lên giường bệnh cầm lấy điện thoại, nói: "Nếu đã lộ rõ ra cả rồi, tôi cũng không khách sáo với cậu nữa, sau khi con ra đời tôi sẽ mang đi, sau này cậu cứ giả vờ như không quen không biết. Có điều nể tình cậu có một phần công giúp nó ra đời, sau này nếu như có sa cơ lỡ vẫn, tôi sẽ để nó cho cậu một miếng cơm."

"Nếu thật sự được như vậy thì tốt quá rồi." Chử Thần mạnh dạn nói: "Đợi lát nữa mẹ tôi đến dây, cậu nói với bà ấy đứa trẻ không phải của tôi, được như ý nguyện."

"Ha."

Đôi mày Chử Thần cau vào rồi lại dãn ra, nói: "Vậy xem ra là cậu muốn có mối quan hệ không rõ ràng với tôi rồi."

Trong lòng Nhan Tụ biết Chử Thần là đang cố tình chọc tức mình, mà lại không làm được: "Không rõ ràng thì không rõ ràng thôi, dù sao tôi cũng không có tiền như nhà cậu, coi như tôi thấy người sang bắt quàng làm họ đi."

Chử Thần như nắm được điểm yếu nào đó của cậu: "Cậu quả nhiên là đang có ý nghĩ này! Cậu với đám người muốn leo lên giường tôi có gì khác nhau đâu? !"

"Khác hơi bị nhiều đấy." Nhan Tụ cười: "Chỉ có mình tôi thành công thôi."

"......."

Chử Thần tức gần chết, trầm mặc một hồi, kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh cậu, để tâm trạng bình ổn, hòa hoãn ngữ khí, nói: "Nói chuyện bằng thân phận của người lớn xem nào?"

Nhan Tụ trơ tráo nói: "Xin lỗi nhé, tôi mới ba tuổi thôi."

Lời nào cậu cũng đều nói ra cả rồi, Chử Thần lại không thể, anh do dự mất một lúc lâu, sau đó khe khẽ thở dài, như là cam chịu số phận.

Nhan Tụ cười: "Muốn tôi sống chết không chịu thừa nhận cậu có trách nhiệm cũng không phải không được."

Chử Thần lại nhìn cậu.

"Đợi tôi hồi phục, tất cả tài nguyên của cậu chia cho tôi một nửa."

"Khẩu khí của cậu cũng khá lớn đấy nhỉ."

Nhan Tụ chỉ cười không nói. Chử Thần nhìn cậu một lúc, nói: "Tôi hy vọng cậu thật lòng, mặc dù tôi không thích cậu nhưng cũng không muốn bắt nạt cậu."

"Lời hay ý đẹp toàn để cho cậu nói." Nhan Tụ lạnh lùng: "Tôi cũng chẳng phải phụ nữ, con vốn cũng chỉ là ngoài ý muốn, không cần bất cứ ai thương hại, cậu cũng không cần giả nhân giả nghĩa."

"Không phải giả...."

"Được rồi." Nhan Tụ nói: "Cậu trả lời đi, có đồng ý hay không?"

Bố mẹ của Chử Thần đúng là đến rất nhanh, Nhan Tụ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, đối phương đã đến gõ cửa đi vào. Sau khi họ tiếp nhận sự việc, cũng không quan tâm hỏi han đến tính hợp lý của câu chuyện, Long Thiên Tư vừa vui vừa đau lòng vây quanh cậu hỏi ngắn hỏi dài, đồng thời đảm bảo: "Con cứ yên tâm, chuyện này dì sẽ làm chủ cho con, Chử Thần tuyệt đối phải chịu trách nhiệm! Đợi đứa nhỏ ra đời, lập tức đi lĩnh chứng!"

Trong lòng Nhan Tụ lộp bộp, lĩnh chứng? Kết, kết hôn? ?