Chương 14

Nhan Tụ thật sự không muốn có dính líu gì đến Chử Thần.

Mặc dù phản ứng đầu tiên của cậu khi phát hiện có con, khi muốn sinh đứa nhỏ ra là đi tìm Chử Thần, nhưng sự thật là trên đời này vẫn có một người đáng tin cậy khác, chỉ là tình thế hiện tại vô cùng khó xử. Cậu luôn là một người anh trai oai phong ở trong lòng đối phương, chuyện này có thể phá vỡ hình tượng trong quá khứ của cậu.

Sau khi Long Thiên Tư đi tìm Chử Thần cậu liền bắt đầu hành động. Tên Chử Thần này thật sự rất biết cách khiến người khác tức giận, vốn Nhan Tụ cho rằng bản thân có thể nhịn anh hai tháng, nhưng bây giờ một ngày thôi cậu cũng không thể nào chịu nổi nữa. Cậu và Chử Thần đã định trước là đối thủ cả đời này rồi!

Bệnh viện tư nhân này nhìn từ bên ngoài thì không thấy to, ở bên trong nhìn lại giống như một khu vườn có tầm nhìn rộng, có lẽ là được nhận đãi ngộ đặc biệt, nguyên một tầng cậu ở đều không có người. Nhan Tụ tới đây khi đang hôn mê, cũng không biết cửa chính nằm ở đâu, cậu quấn mình thật kín, không dám hỏi ai, sợ âm thanh lọt ra sẽ thu hút sự chú ý của người khác. May mà bệnh viện tư nhân này giá cả đắt đỏ nên không có nhiều người, cậu mò mẫm, tránh va phải người khác đi lên đằng trước, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa hình vòm.

Chử Thần gọi đến bốn cuộc điện thoại, Nhan Tụ phớt lờ không để ý, đến tận khi số điện thoại của Phùng Tử Tấn sáng lên.

"Lão đại? Anh ở đâu thế? em đến cửa bệnh viện rồi..... hơi khó tìm chút, cái cửa khuất tầm nhìn."

"Tôi hình như đang ở sảnh chính rồi, ra nhanh thôi!" Nhan Tụ lên tinh thần, hai ba bước đi vào cổng mái vòm.

Ba phút sau, Nhan Tụ buồn bực phát hiện mình đi nhầm cửa, phía sau cửa mái vòm không phải sảnh chính mà là tòa nhà nghiên cứu, nằm ở sau cùng của bệnh viện. Pin điện thoại chỉ còn lại một phần trăm, cậu vừa soạn tin nhắn trả lời vừa đi vòng lại, "ting" một tiếng, sập nguồn.

Than thở mình xui xẻo, vừa cất điện thoại đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Chử Thần đứng im nhìn cậu, hai má đỏ hồng, thở gấp.

Nhan Tụ đứng im không động đậy.

"Xin lỗi, tôi không có ý đó đâu."

Nhan Tụ cau mày. Chử thái tử phá vỡ sự im lặng trước, ấy thế mà lại là xin lỗi, thực sự khó mà tin được.

"Về nhà đi."

Nhan Tụ cong mắt, dáng vẻ trào phúng: "Tử Tấn đến đây đón tôi, bây giờ tôi không cần cậu nữa."

"Chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết."

"Sai rồi, là chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết." Nhan Tụ đi qua anh, đột nhiên phát hiện mấy ngày gần đây anh thường xuyên cau mày như vậy, cậu không có thành ý gì mà nghĩ, chuyện này thật sự là làm khó cho thái tử gia rồi.

Cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, Chử Thần thả lòng mình, nói: "Từ trước tới giờ tôi luôn nghĩ cậu là người không cần bất kì ai bảo vệ, làm đối thủ nhiều năm như vậy, tôi không thể nào tự dựng đặt cậu vào vị trí hoang đường như "vợ" được, nhưng lời nói của tôi hôm nay thực sự là quá đáng..."

"Không có gì. Chử Thần, tôi rất vui vì cậu có thể nghĩ như vậy, cảm ơn cậu vào thời điểm này vẫn nguyện ý coi tôi là đối thủ, hai người chúng ta đã quen chĩa đao kiếm ra với nhau, tôi cũng không để những lời đó ở trong lòng, để Tử Tấn đến đây đón là vì tôi thật sự không muốn kết hôn với cậu. Tôi cũng lúng túng không biết phải làm sao giống như cậu. Trong lòng tôi, cũng không có cách nào đặt cậu vào vị trí hoang đường như "chồng" được."

Chử Thần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nằm chặt cổ tay của cậu hơn, quay lại, nói: "Vậy thì kết hôn đi."

Nhan Tụ kinh ngạc: "Kết cái gì?"

"Cậu hiểu tôi, tôi cũng hiểu cậu, chúng ta đều rất rõ đối phương sẽ không có tình cảm kì lạ nào với mình, chỉ là vì con thôi, vậy thì kết hôn đi."

Nhan Tụ cảm thấy mình không theo được mạch não của Chử Thần, bị anh kéo đi đến thang máy, cậu giật mạnh tay về: "Tôi không kết hôn."

"Kết hôn nghĩa là phải đem con chia cho cậu một nửa, dựa vào cái gì tôi cực khổ sinh nó ra cứ thế bị một câu nói của cậu lấy đi một phần? Chuyện kết hôn ngay từ ban đầu tôi đã không đồng ý, nhưng lại không tiện nói ra khi gia đình cậu đang giúp đỡ tôi, tôi muốn dùng mẹ cậu để ép cậu mau chóng tỏ thái độ, kết quả còn khiến cậu hiểu nhầm đến mức chỉ thẳng vào mũi mắng tôi một trận, tôi không nói ra được nỗi ấm ức của mình, sao có thể để cậu nói cái gì thì làm cái đó?"

"Cậu nói chậm thôi, tôi đang nghe đây."

"Nói......" Nhan Tụ tức giận nói: "Tôi không muốn nói với cậu!"

"Cậu muốn nói với Phùng Tử Tấn sao?"

"Không muốn!" Làm gì có chuyện lão đại kể khổ với đàn em chứ? !

"Cậu có thể nhịn nổi không?"

Nhan Tụ tức giận nói: "Tôi không nhịn!"

Con mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang sáng lấp lánh, Nhan Tụ tức giận chống nạnh rồi lại lập tức bỏ xuống. Chử Thần bật cười, khoảng thời gian này như có một hòn đá lớn đè nặng trong lòng anh, nếu như là một người phụ nữ mang thai, anh đương nhiên sẽ không nói hai lời mà đưa người đi đăng kí, chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng Nhan Tụ một không phải là phụ nữ, hai là ghét nhìn thấy anh, anh không thể coi Nhan Tụ là vợ, lại không có cách nào xem cậu như đối thủ, lập trường mâu thuẫn."

Lời của Long Thiên Tư và sự rời đi của Nhan Tụ đã làm anh tỉnh ngộ, Nhan Tụ cần đứa bé, anh không thể đi ngược lại với mong muốn của cậu cho nên bắt buộc phải giữ lại đứa trẻ. Anh nói: "Cậu không muốn kết hôn cùng với tôi, cũng là vì sợ tôi sẽ sinh ra tình cảm kì lạ nào đó với cậu sao?"

Nhan Tụ đen mặt. Kết hôn vốn là lời thề cả đời dành cho nửa kia, chuyện này xảy ra giữa hai kẻ đối đầu với nhau, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cậu cũng tự nhiên không hy vọng sẽ có một ngày có tình cảm yêu đương với Chử Thần. Cái này cũng khéo thật, Chử Thần cũng lo lắng sau này bản thân cậu sẽ đeo tình cảm với anh trên lưng.

"Chúng ta kết hôn." Anh lần nữa lên tiếng: "Cả hai người đều tin chắc rằng sẽ không yêu đối phương, cho nên cũng không cần chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân này, không cần thực hiện nghĩa vụ của người yêu. Coi nó như một giao dịch, chỉ đơn thuần là vì con, chỉ có tôi và cậu biết chuyện."