Chương 15

"Cậu mong tôi giáo dục con như thế nào khi nó có hai người ba?"

"Đợi đến khi nó biết rồi, từ từ dạy nó gọi tôi là chú." Chử Thần ngóng nhìn cậu: "Con sinh ra xong là chuyển đi ngay, đồng thời lập một thỏa thuận khác, sau này một phần tài sản thừa kế của tôi sẽ đưa tên cậu vào, cậu chia cho con."

Mắt Nhan Tụ lấp lánh. Cậu hiểu ý của Chử Thần: "Vậy sau này cậu gặp được người mình thích..."

"Đến thời điểm nào đó sẽ tìm một cơ hội hợp lý để li hôn, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bên kia khi kết hôn lần nữa, nếu có duyên thì sẽ tự nhiên mà ở bên nhau thôi."

Nhan Tụ nói: "Đa tạ."

"Bảo Phùng Tử Tấn về đi."

Sau khi không dễ gì mà liên lạc được với Phùng Tử Tấn, cậu nói: "Ban nãy tôi gặp được Chử Thần ở sảnh bệnh viện, hớt ha hớt hải chạy ra lại vội vàng quay về, không biết đang làm gì, hét lên thì cũng không nên..... Được rồi, anh cậu có việc gì thì lại gọi, cậu về trước đi, biết anh cậu không sao là được rồi."

Sau khi Long Thiên Tư nhận được đáp án, nói thẳng rằng chuyện giữa hai người thì nên nói rõ với nhau. Tìm một mảnh vải đỏ để chụp hình, hai người đều rất ăn ảnh, cũng không nhìn ra sự thay đổi của Nhan Tụ. Long Thiên Tư cầm ảnh bận rộn một chuyến, không lâu sau, quyển sổ nhỏ hồng hồng kia đã đến tay Nhan Tụ.

Cậu nhìn hai người cười ấm áp, hạnh phúc, đầu kề đầu, cậu đã quên mất khi ấy mình làm như thế nào, trong mắt cũng thoáng qua ý cười. Như thể đang dành toàn bộ trái tim và tâm hồn của mình để hóa thân vào vai diễn trong đoàn phim.

Chử Thần cũng cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ nhìn mấy cái, đánh giá: "Diễn xuất của cậu càng ngày càng tốt."

"Cậu cũng không kém."

Hiện tại Nhan Tụ ở Chử gia, muốn cái gì có cái đó, trong lòng tạm thời yên tâm nhẹ nhõm. Chử Thần ngoài thời gian diễn phim thì còn theo ba mình học cách quản lý công ty gia đình, vốn là phải đi công tác, nhưng bụng Nhan Tụ đã tám tháng, không bao lâu nữa là sinh rồi, nên anh bị ép ở nhà với cậu mắt to trừng mắt nhỏ.

"Mẹ tôi vừa nói giấy tờ đã lấy được rồi, muốn bàn bạc với cậu, cùng ba mẹ cậu ngồi lại ăn một bữa cơm."

Nhan Tụ không để tâm: "Không có gì ngon để ăn hết."

Chử Thần cầm bộ tú lơ khơ, nói: "Anh cậu vẫn đang ở bên ngoài tìm cậu kìa, anh ta cũng quan tâm đến cậu phết đấy chứ."

"Ừ, rất quan tâm."

"Nhiêu gia ở Hoa thành cũng đứng nhất nhì, ngày trước đi học chưa từng nghe cậu nhắc tới, còn tranh giành học bổng với người ta."

"Cậu còn hèn hơn cả tôi, ở trường ăn cám nuốt rau rừng, giả bộ chăm chỉ phấn đấu, tôi còn tưởng nhà cậu nghèo thật, ai mà ngờ ..... ha."

Nhan Tụ nghĩ đến là trong lòng thấy rất không thoải mái. Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng Chử Thần với cậu là đồng bệnh tương liên, mặc dù hai người đối chọi gay gắt nhưng cũng tương thân tương ái. Tốt nghiệp cấp ba, đã đồng ý là người nam kẻ bắc, cậu thi Bắc đại, tôi vào Phúc Đán, ngày sau đem lại vinh quang cho đất nước.

Kết quả không lâu sau đã chạm mặt nhau ở Học viện Điện ảnh Hoa Hạ, Chử Thần trở thành Chử thái tử được mọi người đuổi theo như vịt, khi đó cậu đứng ở phía xa xa, nhìn người thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ, trăm loại cảm xúc dâng trào trong lòng, cổ họng nghẹn ứ lại.

Nhan Tụ cười lạnh: "Đều là giả cả đấy, Chử Thần cậu từ nhỏ đã là phái diễn xuất rồi."

Chử Thần nhướng mày, anh không tiện nói ra ba mẹ sắp xếp như vậy là vì để anh thành tài, cho nên bản thân cũng hoàn toàn không biết gì, chỉ nói là: "Cậu không hiểu...cậu cũng chưa từng kể chuyện trong nhà, coi như công bằng."

Nhan Tụ hừ lạnh.

Tuổi trẻ với hoài bão lớn, mỗi người đều muốn sống sao cho thật đặc sắc, khi cậu với Chử Thần không đấu đá nhau, sẽ ngồi ở sân bóng bàn luận viển vông, khí thế ngút trời. Đối với tương lai, bọn họ vô cùng mong đợi.

"Sau này tại sao cậu lại học điện ảnh?"

Chử Thần ngừng một chút. Anh đã quên mất vì sao lại chọn con đường diễn viên này..... Nhưng năm đó sau khi anh được đón về, thật ra đã tự nhốt mình một thời gian, cũng đã từng gặp bác sĩ tâm lí.

Thậm chí đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ hồi nhỏ Long Thiên Tư cho anh mặc quấn áo cũ của người khác, hàng xóm xung quanh còn có người cười nhà bọn họ đến chiếc xe đạp cũng không mua nổi, tầm năm mười một tuổi, Long Thiên Tư mang về một cái ti vi màu, trẻ con nhà hàng xóm kinh ngạc: "Nhà cậu kiếm đâu ra thế? Sao lại có thể mua được ti vi màu vậy? !"

Những lúc bị khinh thường như thế có rất nhiều, ví dụ như Long Thiên Tư bị đánh nằm liệt giường, ôm lấy anh khóc nói mấy chuyện "con mai sau phải có tiền đồ". Mãi đến sau này anh mới biết, đều là ba mẹ cố ý sắp xếp người diễn trò, không có ngoại lệ, để kí©h thí©ɧ anh mạnh mẽ phấn đấu."

Chử Thần hoài nghi nhân sinh, cho đến bây giờ thi thoảng vẫn không phân biệt được thật giả, có đôi khi cảm thấy cuộc sống của mình đang bị người khác thao túng. Anh làm diễn viên, có thể là vì để tất cả mọi người biết đến mình, cứ thế sau này có bị lừa thì có thể kịp thời thức tỉnh.

Anh che giấu, nói đùa: "Có thể là vì ba tôi là tỷ phú, không làm diễn viễn được còn có thể về thừa kế gia nghiệp. Còn cậu?

Nhan Tụ cười. Cậu tiến vào giới giải trí, là Nhiêu Chính Kỳ đề nghị, Hoa Ảnh nằm trong thành phố, những trường đại học có tiếng khác phải đi rất xa, hắn nói sợ không gặp được cậu.

Thực ra Nhan Tụ biết, hắn là muốn nắm chặt bản thân mình trong lòng bàn tay, công ty cậu kí hợp đồng cũng là của Nhiêu Chính Kỳ, làm nghệ sĩ dưới tay hắn, Nhan Tụ có rất ít tài nguyên tốt, "Kim sắc lạc chương" là một bộ phim thần tượng mạng, có thể hot lên hoàn toàn là dựa vào kĩ năng diễn xuất và nhan sắc của mình cậu để chống đỡ, hắn chỉ muốn nhìn thấy cậu đạp nước mà mãi mãi không thể bay lên.

Vì vậy, ngay cả khi trong tình huống khẩn cấp như thế, Nhan Tụ cũng không vì xúc động nhất thời mà phá bỏ đứa bé, cậu nhận ra rằng, bé con này là một thời cơ, một thời cơ tuyệt vời để thoát khỏi Nhiêu gia.

Đến tìm Chử Thần, đi đến bước đường cùng là thật, nhưng không phải là ý thích nhất thời mà là cậu đã suy nghĩ cẩn thận, gần tám tháng mới đến tìm Chử Thần, chính là vì muốn dây dưa không rõ ràng với anh. Bị ba mẹ Chử phát hiện rồi kết hôn thật sự là chuyện ngoài dự liệu.

Nhan Tụ cười đùa trả lời: "Tôi phát hiện mình có thể dựa vào cái mặt để ăn cơm."

Hai người đều nhìn ra đối phương có chuyện muốn che giấu nhưng lý do thì lại không thể chối cãi, nhìn nhau rồi cười.

Không sao cả, dù sao thì cuộc hôn nhân này đã xác định là hữu danh vô thực.