Chương 2

Thanh niên mũ tròn lập tức lên tinh thần: "Tôi đi tìm đạo diễn ngay!"

"Vị thái tử này khá kính nghiệp đấy nhỉ." Đạo diễn nghe lời thuật lại của thanh niên mũ tròn, gật gật đầu, hô lên: "Tổ đạo cụ chuẩn bị, đem mấy thùng máu nâng lên! Tranh thủ lúc trời chưa lạnh mấy, quay nhanh còn về ngủ!"

Mọi người bắt đầu bận rộn như ong vỡ tổ.

Bộ phim này tên "Lang yên". là một bộ phim điện ảnh. Nói một cách chính xác, từ khi Chử Thần xuất đạo, chỉ quay phim điện ảnh đúng một lần, còn là đóng vai phụ, từ đó về sau, không biết có phải là Chử Hồng sợ thiệt thòi cho con trai bảo bối hay không mà không có kịch bản điện ảnh nào đến tay anh nữa.

Bởi vì chuyện này mà khi Chử Thần vừa mới ra mắt đã có không ít lời gièm pha. Danh xưng "thái tử" cũng từ đó mà ra đời, may là hắn không chịu thua kém ai, ngay từ bộ phim đầu tiên đã nhận được lời khen của nhà phê bình phim chuyên nghiệp, ý xấu của cái danh "thái tử" cũng dần dần biến thành cách gọi "khen ngợi" của fans.

Ra mắt đã mấy năm nay, mỗi năm anh có một bộ phim, bởi vì kịch bản đều là ngàn chọn vạn tuyển, còn có tổ chế tác hàng đầu, bản thân lại là phái thực lực, nước lên thì bèo lên, giá trị cá nhân cứ theo thế mà tăng, người ta ban đầu còn đỏ mắt nhìn hắn, trông hắn không thuận mắt, nhưng sau khi gặp hắn rồi lại không thể không ngoan ngoãn quỳ xuống nói một câu: "Trâu bò."

Đoàn làm phim sẽ thu dọn hiện trường trước khi quay, đồng thời kiểm tra ống kính máy quay khi diễn viên bắt đầu diễn để đảm bảo khi quay sẽ không xảy ra lỗi.

Hình ảnh trên màn hình nhỏ chuyển động, đạo diễn đột nhiên cau mày: "Người đâu, đuổi tên mặc áo khoác quân đội bên ngoài kia đi, bên kia đừng để người đứng đấy."

Người dân ở trấn nhỏ này không hiểu biết nhiều, nhìn thấy đoàn làm phim là muốn xông lên nhìn, nhân viên công tác đã không lấy gì làm lạ. Nhưng đó là chuyện chỉ xảy ra vào ban ngày, đến tối khi gió lạnh nổi lên, hoặc là fans cuồng của một diễn viên nào đó trong đoàn phim, hoặc là đồ ngốc.

Người mặc áo khoác quân đội kia rất phối hợp, không nhìn ra

là nam hay nữ, bọc cả người kín như bưng, chỉ chừa có đôi mắt long lanh ngập nước vô hại lộ ra ngoài, ngoan đến nỗi khiến người ta rung động, đoàn phim bắt đầu quay chính thức, Nhan Tụ quấn chặt áo khoác quân đội đi lại trên đường. Dựa vào thân phận hiện tại của Chử Thần, muốn gặp hắn không dễ dàng, Nhan Tụ lang thang ở đây chính là vì muốn xác nhận hôm nay hắn có đến chỗ này không.

Cậu đã đến đây từ hôm qua, nghe ngóng được đình viện nơi đoàn phim nghỉ ngơi liền nhân cơ hội đến trước. Trong đình viện khóa cửa nhưng cổng chính vừa thấp vừa bé, cho dù hiện tại thân thể Nhan Tụ không tiện cũng dễ dàng nhảy qua cửa vào bên trong.

Sắc trời ngày càng tối, ở trong đình viện xòe tay lại chẳng thấy năm ngón ta đâu, Nhan Tụ ở trong một cái lán lá co mình lại, yên lặng chờ Chử Thần quay về.

Cậu vẫn còn chút hốt hoảng, không biết mình đến tìm Chử Thần là đúng hay sai nhưng cậu thật sự đã đi đến bước đường cùng rồi, dù có không ngừng động viên bản thân, nhưng số tiền tiết kiệm ngày một ít đi ở trong đầu cậu đã vang lên hồi chuông cảnh báo.

Nếu cậu là phụ nữ, có thể tìm bất kì một bệnh viện nào đó rồi sinh con ra, sau đó bất kể là hồi phục hay là làm kinh doanh nhỏ, một mình cũng có thể nuôi nó lớn. Nhưng cậu lại là một người đàn ông, nghề nghiệp của cậu đặc thù chỉ cần có chút chuyện vặt vãnh là bị đưa lên hot search ngay, càng đừng nói đến tin tức lớn mới lạ khác thường như chuyện mang thai, Nhan Tụ gần như có thể khẳng định, một khi chuyện này truyền ra ngoài, lập tức sẽ thống trị trên đầu các trang tin.

Cậu hoàn toàn không có năng lực đi phong tỏa tin tức.

Nhưng thật ra đến tìm Chử Thần nguy hiểm cũng rất lớn.

Cậu và Chử Thần ngay từ nhỏ đã là đối thủ không đội trời chung, hai người ở lớp đúng kiểu cậu sống tôi chết, thành tích không phân cao thấp, gặp mặt là phải khịa nhau khiến đối phương tổn thương. Khi học cấp ba, thầy giáo bắt được đặc điểm này của họ, bèn giao cho mỗi người dẫn dắt một nhóm nhỏ, quả nhiên, điểm số của cả lớp không ngừng tăng lên.

Thầy giáo vô cùng hài lòng nhưng lần đó sau khi hai nhóm tranh đấu với nhau, quan hệ của hai người ngày càng xấu đi. Bởi vì Nhan Tụ mua chuộc một thành viên nào đó trong nhóm của Chử Thần, tên đó cố tình thi không tốt, sau cùng khi nhóm quyết đấu lại thấp hơn một điểm.

Từ trước tới nay Chử Thần luôn coi trọng mặt mũi, làm việc quang minh chính đại, không để vào mắt kiểu người ngoài mặt tỏ ra vô hại nhưng sau lưng lại chơi trò tâm cơ như Nhan Tụ, mà Nhan Tụ lại cho rằng việc quân cơ không nề gian trá. Hai người không hợp nhưng thực lực lại ngang nhau, sau này trời xui đất khiến như nào lại cùng đỗ vào một học viện điện ảnh, từ sinh viên đến giáo viên của trường đều biết hai người họ không ai chịu thua ai, sau khi ra mắt thì fans hai bên cũng đấu đá nhau rất lâu. Cẩn thận tính toán ra, cũng đấu gần hai mươi năm rồi.

Nếu cậu là Chử Thần, nhìn thấy tình địch của mình vác bụng to đến đây, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là vỗ bụng cười to một trận. Nhan Tụ nghĩ đến bộ dạng Chử Thần to bụng thì phì một tiếng, cười ra nước mắt.

Bầu không khí một lần nữa chìm vào yên lặng, cậu rụt ngón tay vào trong ống tay áo, co người lại trong góc tường bất động.

Gió ngày một to hơn, Nhan Tụ rùng mình hắt hơi một cái, dùng ống tay áo vừa dày vừa nặng lại lạnh băng của mình dụi dụi mắt.

Từ xa đã nghe thấy tiếng xe lại gần, một chùm tia sáng chiếu vào trong đình viện, chiếc xe vượt qua cái lán lá dừng lại ở bên ngoài, nhân viên công tác lần lượt đi xuống, tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Nhan Tụ hoang mang nghe không rõ, không lâu sau đột nhiên ngửi thấy hương thơm của cơm bay đến, rồi đột nhiên nhận ra, nhóm người này về trước để chuẩn bị ăn cơm, cũng tức là, những người khác còn lâu nữa mới về.

Dưới chân Nhan Tụ ngứa ngáy, chầm chậm ngồi xuống dưới đất. Cậu cũng đói lắm rồi, gãi gãi cái chân, cận thận từng li từng tí một thò đầu nhìn ra ngoài, có hai gian phòng sáng đèn, không nhìn thấy bóng dáng của Chử Thần nên chỉ đành rụt trở về.

Cậu vừa mong Chử Thần đừng về sớm, vừa mong nhanh chóng gặp được anh, trong lòng bối rối đến đòi mạng luôn.

Lại đợi rất lâu sau, mới mơ hồ nghe thấy tên của Chử Thần, Nhan Tụ đột nhiên giật mình mở mắt ra.

Chắc cậu đã ngủ một lúc rồi, Chử Thần đã về từ lâu, cơm cũng đã ăn xong, đứng ở trước cửa bàn bạc gì đó với người đại diện, lát sau mới tự trở về phòng.

Đình viện mà đoàn phim "Lang yên" thuê không lớn, rất nhiều nhân viên công tác đều ở mấy người một phòng nhưng Chử Thần lại được phân cho một mình một phòng.

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, đã đúng mười hai giờ đêm, máu cả người cậu sắp đông cứng cả rồi, làm vài động tác để lên tinh thần liền phát hiện đèn ở các phòng lục tục tắt hết, cậu chậm chạp đỡ đầu tường ló đầu ra, lén la lén lút đi men theo chân tường đến gõ cửa phòng Chử Thần.

Gió nơi sa mạc chu lên giống hệt tiếng quỷ khóc, tiếng gõ cửa của Nhan Tụ ở trong gió bé đến mức không thể nào nghe thấy, cậu bị lạnh khụt khịt cái mũi một cái, ở trước cửa phòng gọi: "Chử Thần? Chử Thần?"

Ngón tay Nhan Tụ lạnh đến phát đau, cậu nhặt một viên đá, gõ mạnh hai cái, sau đó lại gõ cửa hai cái.....

Đèn được bật lên, tiếng bước chân từ từ lại gần, một tiếng "kẽo kẹt", ánh đèn chiếu trên nền đất, có một bóng người đứng trong đó, cửa phòng mở ra.